Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ

Chương 26

Chương 26

Sau khi Tống Thù sắp xếp xong xuôi, Trang phu nhân lập tức mang hai nha hoàn Nghinh Xuân và Tri Hạ đến đây dọn dẹp hậu viện.

Nếu là người nhà khác, đương nhiên bà sẽ không hành xử như vậy, nhưng Tống Thù đã bái Trang Dần làm sư phụ từ năm bảy tuổi, bà đã chăm sóc hắn suốt mười năm, nếu không phải Trang Doanh của bà lớn hơn hắn năm tuổi, bà đã coi Tống Thù là con rể của mình. Hiện tại không sao cả, cháu rể ngoại cũng tốt, tả hữu đều là người một nhà, bà sao lại phải khách sáo chứ.

Sắc trời vẫn còn sớm, Trang phu nhân muốn nói điều gì đó thân mật với đứa cháu gái đã mất vừa tìm lại được của mình nên bà nói với Tống Thù: "Con vội thì đi trước, ta nói chuyện với A Ngọc."

Tống Thù gật đầu: "Được, con đi cửa hàng phía trước, Tiền Tiến đang canh giữ ở cửa viện, sư mẫu nếu cần gì cứ việc gọi người."

Hắn tôn trọng Trang phu nhân như mẹ của mình, không cảm thấy như mình bị đổi chủ thành khách.

Nhìn hắn ra khỏi phòng chính, Trang phu nhân nắm tay Đường Cảnh Ngọc và tạm thời quay trở lại sương phòng nhỏ, trò chuyện với con gái của Trang Doanh, hỏi về những khó khăn của Đường Cảnh Ngọc trên đường đi, và cuối cùng giới thiệu với nàng về Trang gia, "Ngoại tổ phụ của con, đối với bà cũng không tồi. Là bụng bà phụ lòng mong đợi của bà, không thể sinh hạ con nối dõi cho Trang gia, ông ấy mới nạp di nương. Dù vậy, đối với bà vẫn kính trọng như cũ, không làm bất cứ điều gì như sủng thϊếp diệt thê, đối với mẹ con, ngoại tổ phụ con thật tình yêu thương, sau này mẹ con đem lòng yêu cha con, dù không thích ông ấy cũng đồng ý hôn sự, sớm biết hôm nay, lúc đó chúng ta nên khuyên mẹ con ... "

Nhắc đến hối hận, nước mắt lại rơi như mưa.

Đường Cảnh Ngọc lấy khăn tay lau nước mắt cho bà, "Bà ngoại, bà đừng khóc, lòng người hay thay đổi, bà không biết rằng cha con sẽ trở nên như vậy." Nàng không nhớ rõ khi còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chỉ nhớ rằng cha nàng đối với nàng rất tốt, thế nên sau khi mẹ kế vào cửa, nàng không biết có phải mẹ kế đã cho cha nàng uống thuốc gì mới xa lánh nàng như vậy hay không.

“Được rồi, không khóc không khóc, vậy A Ngọc, con có muốn nhận ngoại tổ phụ không?” Trang phu nhân bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi. Ngoại tôn nữ rất có chủ ý, bà muốn nghe ý kiến của cháu mình.

Đường Cảnh Ngọc ngẩng đầu, nhìn bà ngoại mái tóc hoa râm, nhìn khóe mắt nhăn nheo của bà, lắc đầu nói: “Con không nhận, bà cũng nói, thân phận của con bại lộ không tốt, càng ít người biết thì càng tốt. Bà ơi, bà thương con, bà sẵn sàng chiều chuộng con bất kể làm gì, ngoại tổ phụ thì chưa chắc, A Ngọc không muốn bị người khác quản thúc. Hơn nữa, ông còn có con cháu họ nội, có hay không có con thì không khác biệt nhiều.”

Dù ngoại tổ phụ có tôn trọng ngoại tổ mẫu đến đâu thì ông cũng không cho nàng một cuộc sống tốt nhất.

Ở tuổi của Trang phu nhân, bà đã sớm không quan tâm đến những cuộc tình đó nữa, chỉ là bà cũng từng để ý, có những đêm dài trằn trọc rất lâu, sau này mới nghĩ thông suốt, mới không để bụng nữa nên bà đã nghe ra oán trách trong lời nói của Đường Cảnh Ngọc, cũng rất vui mừng khi cháu gái biết đau lòng thay mình.

“Vậy thì không nhận.” Trang phu nhân không muốn miễn cưỡng cháu gái thân cận với người Trang gia, “Trang Văn Cung âm thầm hại con, khiến con bơ vơ không nơi nương tựa, A Ngọc yên tâm, bà sẽ không để con phải chịu khổ vô ích đâu, hãy chờ xem. Trang Văn Lễ được một tay bà nuôi nấng, là chính nhân quân tử, hắn và Tống Thù cũng là bạn tốt của nhau. A Ngọc, con kính hắn xa cách hắn đều tùy con. Hắn có hai nhi tử một nữ nhi. Trang Thành mười lăm tuổi, Trang Nhượng tám tuổi và Trang Nhạc mười hai tuổi, đều là những đứa trẻ ngoan, A Ngọc thích thì sau này gặp mặt làm quen với nhau, không thích bà ngoại cũng không miễn cưỡng.”

“Bọn họ đối với bà ngoại thật sự tốt sao?” Đường Cảnh Ngọc thấp giọng hỏi, dựa vào trong ngực lão nhân gia.

"Ừ, khi nghe tin dữ của mẹ con và con, bà suýt chút nữa không qua khỏi. Họ ngày đêm quan tâm chăm sóc để bà vui, nên bà ngoại mới qua nổi." Trang phu nhân sờ sờ đầu tiểu cô nương, lời nói thấm thía mà khuyên bảo: "A Ngọc, con không thể đánh giá một người qua xuất thân của họ, quan trọng là nhân cách của người đó. Bà không quan tâm con lựa chọn như thế nào, nhưng chúng ta phải có tấm lòng rộng lượng bao dung, vậy mới có thể sống thư thản được, biết không?"

Đường Cảnh Ngọc gật đầu, "Bà ngoại, đừng lo lắng, A Ngọc đều hiểu được hết, chỉ là đại phòng bên kia, chúng ta hãy quên nó đi." Dù sao, Trang Văn Cung là trưởng tử của Trang Dần, lão nhân rất coi trọng con nối dõi, sao lại có thể vì một nữ nhi đã qua đời cùng ngoại tôn nữ mới quay về liền cùng trưởng tử chia rẽ?? Địa vị của bà ngoại trong Trang gia hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Trang Dần, nàng không muốn liên lụy đến bà ngoại.

Trang phu nhân cười: " Nha đầu ngốc, bà ngoại còn cần con khuyên bảo sao? Trong lòng đều hiểu rõ, hơn nữa, bà ngoại không phải vì con, mà là vì chính mình, năm đó bà đã dặn dò Trang Văn Cung chăm sóc cho con, nếu phát hiện Đường gia đối xử không tốt với con liền đưa về Gia Định, nhưng khi hắn trở về lại nói con không sao... Hắn lừa gạt bà nhiều như vậy, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?"

Đường Cảnh Ngọc muốn thuyết phục thêm, nhưng nha hoàn bên ngoài đột nhiên gõ cửa và nói: " Phu nhân, phòng của cô nương đã được thu dọn, nước nóng cũng đã sẵn sàng."

Trang phu nhân dìu Đường Cảnh Ngọc đứng lên, "Nào, hôm nay để bà ngoại lau người cho con, bù đắp nợ nần mấy năm nay."

Đường Cảnh Ngọc đỏ mặt, "Không cần, con tự rửa..."

“Tay trái của con không cử động được, con tự rửa làm sao?” Trang phu nhân cười với nàng, “Hay là thẹn thùng? Con đừng ngại, khi mẹ con còn nhỏ bà cũng đã tắm rửa cho rồi.” Lúc nãy, bà chỉ nhìn bóng lưng của cháu gái, muốn xem cháu gái có bị thương ở đâu không, chỉ cần không quá nghiêm trọng, dùng thuốc tốt là có thể khỏi.

Đường Cảnh Ngọc không thể từ chối, vì vậy ngoan ngoãn theo lão nhân gia ra ngoài.

Tổ tiên Tống gia bán đèn l*иg, tổ trạch không lớn, hơn nữa con nối dõi vẫn luôn thưa thớt, sau khi gia cảnh khá lên, chính phòng cũng không mở rộng, chỉ mở rộng hoa viên để dẫn nước làm cảnh, còn mặt tiền và sân trước được đem sửa sang lại, nhà kho, thợ làm việc nặng, phòng làm đèn cũng được phân chia gọn gàng.

Bởi vì không có viện phụ, Tống Thù chỉ có thể an bài Đường Cảnh Ngọc ở hậu viện Hạc Trúc Đường.

Ở hậu viện, Trang phu nhân vô tình nói với Đường Cảnh Ngọc: “May mắn là Dự Chương vẫn chưa thành thân. Một khi đã thành thân rồi, nhân gia chủ mẫu chưa chắc nguyện ý thu nhận con. Thứ hai, A Ngọc chỉ có thể ở hai bên sương phòng thôi, không giống như bây giờ. Dự Chương vừa dọn dẹp nhà chính cho con. A Ngọc, Dự Chương thực sự tốt với con, phải nghe lời hắn, không được gây rắc rối cho hắn.”

Đường Cảnh Ngọc gãi gãi đầu, không thích đối đãi đặc biệt như vậy: "Kỳ thực con ở phòng bên cạnh là được, bà ngoại cũng không cần phái nha hoàn cho con..."

" Như vậy sao được!" Trang phu nhân lập tức ngắt lời cô, " Cô nương gia thì phải ra dáng cô nương gia. Bà đã hứa để con tiếp tục học làm đèn. Chuyện khác con phải nghe lời, không thì lập tức quay về. Đừng hy vọng bà sẽ cho con cải trang nam tử như trước đây."

“Bà thật bá đạo!” Đường Cảnh Ngọc nịnh nọt ôm lấy cánh tay lão nhân gia, tràn đầy vui sướиɠ. Nàng không thích bị người khác quản, nhưng sự quản thúc từ người thân cận là thứ mà nàng chưa từng nếm trải trong bốn năm, nàng sẵn sàng lắng nghe cho dù có thế nào đi nữa.

Hai bà cháu đi tới cửa phòng chính, một nha hoàn mặc váy đỏ từ gian phòng phía tây đi ra, trên mặt tươi cười: " Phu nhân, cô nương, nước chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi tắm luôn không?"

Đường Cảnh Ngọc nhìn Trang phu nhân.

Trang phu nhân luôn nắm tay cô, lúc này mới gọi nha hoàn đến, nói với Đường Cảnh Ngọc: “Con nhỏ là Tri Hạ, học được kỹ năng nấu ăn ngon từ mẹ nó, bên kia mẹ nó phụ trách bếp núc. Tri Hạ chưa bao giờ có cơ hội thể hiện bản lĩnh, từ giờ trở đi, Tri Hạ là nha hoàn của con, còn có Phẩm Đông am hiểu trang điểm chải chuốt, bà đã già rồi, vì vậy mai bà sẽ mang Phẩm Đông qua đây."

Đường Cảnh Ngọc không còn khách sáo nữa mà ôm chặt lấy cánh tay của bà ngoại.

Trang phu nhân lại nói với hai nha hoàn trong phòng: “Nghinh Xuân Tri Hạ, bốn nha hoàn các ngươi từ nhỏ đã đi theo ta, chuyện biểu cô nương ta sẽ không giấu các ngươi, nhưng các ngươi chỉ cần biết trong lòng. Sau này A Ngọc sẽ chỉ là nha hoàn bên cạnh Tống công tử, ta thấy nàng hợp ý nên nhận làm cháu gái, nhớ chưa?"

Tri Hạ và Nghinh Xuân đứng bên cạnh lập tức quỳ xuống và trịnh trọng dập đầu với hai người: "Nô tỳ xin ghi nhớ."

Tri Hạ lại cúi đầu trước Đường Cảnh Ngọc: "Từ hôm nay, cô nương là chủ tử của Tri Hạ, Tri Hạ nhất định sẽ hết lòng hầu hạ cô nương."

Đường Cảnh Ngọc cười bảo nàng ta đứng dậy: "Bà ngoại rất coi trọng các ngươi, chỉ cần các ngươi trung thành, ta sẽ đối xử tốt với các ngươi."

Bây giờ nàng vẫn ăn mặc trang phục tiểu nhị, nhưng lời này vừa nói ra, chút nghi ngờ trong lòng Tri Hạ lập tức biến mất. Nếu không phải từ nhỏ nàng đã từng có người hầu hạ, làm sao có thể nói ra những lời ân cần cùng uy như thế?

Trang phu nhân cũng rất hài lòng, cháu gái tuy nghèo khổ nhưng trong xương không mất khí phách, biết thể hiện trước mặt nha hoàn.

“Các ngươi đợi ở ngoài đi.” Sau khi nhận ra nha hoàn, Trang phu nhân liền dẫn Đường Cảnh Ngọc vào trong tắm rửa.

Khi cởϊ qυầи áo, Đường Cảnh Ngọc đỏ mặt, nhìn cơ thể này, thực sự có chút khó xử.

Mắt Trang phu nhân lại đỏ hoe.

Tiểu cô nương tuổi như hoa, không cần đặc biệt bảo dưỡng da thịt cũng trắng nõn tinh tế như ngọc, chỉ là khối ngọc bội xinh đẹp này đã trải qua quá nhiều va chạm, trên tay và chân đều có vài vết sẹo, nằm rải rác đây đó. Là đi trên đường núi vô tình đυ.ng vào? Hay là tranh đồ ăn của người khác bị đánh sao? Có phải vì mùa hè bị muỗi đốt không thể không gãi?

Chưa kể hai trái xanh lúc này chỉ hơi phồng lên khiến bà xót xa.

“Ngồi vào đi.” Cảm giác được sự lúng túng của tiểu cô nương, Trang phu nhân kịp thời di dời tầm mắt, Đường Cảnh Ngọc ngồi xuống, bà nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau cho cô, khi lau phía trước, bà lại xót xa: “Nhìn con gầy như vậy, ở tuổi của mẹ con, ít nhất cũng bằng một nắm tay... A Ngọc, con đã có nguyệt sự chưa?"

Đường Cảnh Ngọc xấu hổ lắc đầu: "Còn chưa." Thực ra nàng rất mừng vì thực sự nếu có hành trình lại thêm nhiều phiền phức. Nàng chưa từng trải qua chuyện này, chỉ biết nếu mặc đồ, khi đó áo ngoài còn không che được thân thể, thì làm sao che được thân dưới.

Trang phu nhân quay đầu lau nước mắt: "Không sao, ngày mai mời lang trung đến, xem kỹ một chút, chúng ta vẫn có thể dưỡng tốt lại được."

~

Khó được cuộc đoàn tụ như vậy, Trang phu nhân không muốn rời đi, nhưng mặt trời sắp lặn, bà cần phải về.

Đường Cảnh Ngọc cùng Tống Thù ra ngoài để tiễn bà.

Xe ngựa rời đi, Tống Thù liếc mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Đường Cảnh Ngọc ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

Tiền Tiến liếc nhìn hai người họ, ghé sát vào Đường Cảnh Ngọc để nhìn từ trên xuống dưới, buồn bực nói: “Đường Ngũ, ngươi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào ngươi lại biến thành cô nương, còn nhận lão phu nhân làm tổ mẫu? Ngươi xem ngươi, rất giỏi lừa người, giấu giếm chúng ta.” Chu Thọ Dương Xương ở phía trước Hạc Trúc Đường làm việc không biết chuyện, Tiền Tiến không nghe được hai bà và cháu nói chuyện, nhưng những gì nên biết cũng đã biết.

Đường Cảnh Ngọc vẫn rất thoải mái khi làm thân với hắn, cố ý tụt lại phía sau vài bước, chỉ vào nam nhân phía trước nói: “Ta không phải cố ý giấu Tiền đại ca, lúc đó ta không có tiền, nếu ta không đóng giả tiểu tử, Chưởng quầy có thể thu nhận ta? Hehe, Tiền đại ca, đừng tức giận, bất kể là nam hay nữ, huynh đều là người ta tôn trọng nhất!” Nếu không có Tiền Tiến, nàng sẽ không thể suôn sẻ như vậy.

Nàng vẫn mặc nam trang, nhìn cũng giống như thường ngày, Tiền Tiến không khỏi chọc đầu nàng: “Ngươi ăn nói ngọt ngào nhỉ, đừng có nói suông thôi, bây giờ gặp đại vận rồi, ngày khác mời ta đi Đông Thịnh lầu ăn cơm! Lần trước ăn hoành thánh không tính!"

Đường Cảnh Ngọc vừa định đồng ý, Tống Thù đột nhiên xoay người, "Tiền Tiến, ngươi đi làm việc đi."

Qian Jin chớp mắt với Đường Cảnh Ngọc, bỏ chạy mất dép.

Tống Thù tiếp tục đi về phía trước, sau khi vào Hạc Trúc Đường, hắn mới nói với Đường Cảnh Ngọc: " Ngươi, tối nay chúng ta tạm dùng cơm ở phía trước. Ta sẽ giới thiệu danh tính mới của ngươi với bọn Chu Thọ. Từ ngày mai trở đi, ngươi và ta ở hậu viện dùng cơm, sau khi đổi sang y phục nữ nhân, ngươi nên tránh xa bọn Tiền Tiến một chút..."

Đường Cảnh Ngọc cúi đầu, nhìn xuống đất nói: "Không phải chỉ nói chuyện như trước đây sao? Chưởng quầy, ta thích hòa thuận cùng nhau học làm đèn l*иg, gặp mặt mà không nói chuyện thì không thể nào. Hơn nữa ta bây giờ chỉ là nha hoàn của người, không phải thiên kim tiểu thư, quá mức chú ý thì không phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao? Nhân tiện, bà ngoại cũng đã đáp ứng ta."

“Sư mẫu đáp ứng rồi?” Tống Thù có chút không tin.

Đường Cảnh Ngọc mở to mắt nhìn anh: "Đúng vậy, nếu Chưởng quầy không tin ngày mai có thể hỏi lại bà."

Tống Thù nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó quay người nói: "Tùy ngươi, đừng vượt quá quy tắc là được."

Đường Cảnh Ngọc âm thầm cười trộm một tiếng, đang định đi theo, Tống Thù nhẹ giọng nói thêm: "Sau này chúng ta ở riêng, ngươi có thể gọi ta là Nhị thúc."