Bản Lậu Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 11

Ngón tay Khương Tuế run run.Anh hàng năm đeo găng tay, bàn tay so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều. Nếu Khương Tuế là mèo, sờ vào liền cảm thấy lông toàn thân dựng đứng lên.

Khương Tuế theo bản năng muốn rút tay về, nhưng nhân ngư không buông ra ngược lại còn cắn một miếng thịt cá.

Nó dường như coi tay Khương Tuế là mâm đồ ăn, cùng động vật hoang dại ăn cơm không khác mấy, nhưng hình ảnh kia nhìn thế nào vẫn thấy kì dị.

Một lúc sau Khương Tuế phản ứng lại, nhân ngư ăn cái gì cũng nhìn chằm chằm vào anh.

Như thể thứ nó ăn không phải cá tuyết mà là xương cốt của tiến sĩ, cái loại cảm giác quái dị và vi diệu này khiến Khương Tuế nhíu mày.

Chỉ là một động tác cho ăn bình thường mà mấy nghiên cứu viên bên dưới xem cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Khi cho ăn xong Khương Tuế lập tức thu hồi tay, nói: "Aron."

Aron nghe theo, trèo lên trên bể nước, Khương Tuế nâng cằm phân phó: "Cho nó ăn."

Aron toát mồ hôi, run rẩy nói: "Tiến..tiến sĩ nó cắn đứt tay tôi mất!"

Khương Tuế không nói gì, ý tứ rõ ràng: Không thể thương lượng.

Tiến sĩ từ trước đến nay đều làm theo ý muốn, không ai có thể thay đổi quyết định của anh, bởi vậy Aron sợ Khương Tuế sẽ gây khó dễ cho hắn --- nghe nói trước kia có một trợ lý vì không nghe lời anh mới bị sa thải.

Aron cố nén sợ hãi, cầm một miếng thịt cá từ thùng, nuốt nước miếng lấy hết can đảm đến gần cửa sổ. Tuy nhiên, hắn còn chưa cho tay vào mà nhân ngư đã phát ra âm thanh gầm gừ uy hϊếp, dường như vô cùng chán ghét.

Thanh âm kia không to như tiếng hổ gầm, nhưng lại có lực xuyên thấu vô cùng mạnh, Aron nháy mắt sợ ngã ngồi trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi nói: "Tiến sĩ...tôi.."

"Phế vật." Khương Tuế từ trên cao liếc xuống, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, giống như nhìn nhiều thêm một cái đều ngại đen đủi.

"Daisy." Khương Tuế lại gọi thêm người nữa.

Daisy so với Aron tốt hơn một chút, nhưng nhân ngư cũng chán ghét quay đầu, Khương Tuế liên tiếp kêu thêm vài người nữa, đều bị nhân ngư hung ác doạ sợ.

Khương Tuế trầm mặt, sắc mặt không quá tốt đẹp.

Aron cẩn thận nói: "Tiến sĩ, hình như nó chỉ muốn ở cùng ngài thôi."

Khương Tuế không kiên nhẫn đưa một miếng thịt cá vào, nhân ngư giống như lúc nãy cầm tay anh bắt đầu ăn cơm, nếu xem nhẹ lòng bàn tay thỉnh thoảng bị cắn một ngụm thì bộ dáng của nó khiến Khương Tuế cảm thấy mình đang nuôi một con chó lớn ngoan ngoãn.

Chờ một thùng cá bị ăn xong, tay Khương Tuế cũng bị nó nhân cơ hội liếʍ nốt, anh chán ghét hoạt động ngón tay, trên đó ngoại trừ thịt cá còn có chất nhầy, chính là nước bọt của nhân ngư.

Thấy bụng nhân ngư sau khi ăn xong một thùng cá vẫn bằng phẳng, Khương Tuế ngước mắt hỏi: "No rồi?"

Nhân ngư dùng đuôi vỗ vỗ vách kính.

Khương Tuế trong lòng ghi nhớ: Sức ăn một lần là mười cân thịt cá, một thùng cơm.

Sau khi rời khỏi bể nước, Khương Tuế cẩn thận rửa tay sạch sẽ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Trần Kiến Khanh đang tựa lưng vào cửa, giơ tay đem tách cà phê cho anh: "Tiến sĩ, nói chuyện không?"

Khương Tuế nhìn cậu hai giây, không lấy cà phê, chỉ nói: "Thủy cung."

Thủy cung là khu vực giải trí hiếm có trong căn cứ. Hai hành lang được làm hoàn toàn bằng kính đặc biệt, được bao quanh bởi nước biển, có thể nhìn thấy khung cảnh nguyên sơ nhất của đáy biển.

Thời điểm Trần Kiến Khanh đến thủy cung liền thấy tiến sĩ đang đứng bên kia tấm kính, nhìn con sư tử biển trong nước biển.

Loài này ngoại hình xinh đẹp phần lớn sống ở mỏm đá ven biển hoặc trên các rạn san hô. Mà căn cứ nghiên cứu ở sâu dưới đáy biển có thể thấy được sư tử biển cũng xem như hiếm thấy.

Nhận thấy phía sau có tiếng bước chân, Khương Tuế không quay đầu lại, nói: "Đây là cá Allison thích nhất, chúng hoạt động về đêm, trời sinh tính lười biếng, thích sống một mình. Khi gặp nguy hiểm, chúng sẽ cố gắng mở vây cá toàn thân ra, dùng mười ba gai độc trên cơ thể đe doạ đối phương, cho nên cũng mới bị gọi là cá sư tử."

Trần Kiến Khanh đứng sau lưng Khương Tuế ba bước, nhìn con cá một lúc rồi nói: "Con này có vẻ đẹp hơn con mà Allison nuôi."

"Xinh đẹp nhưng chết người." Khương Tuế quay đầu nhìn Trần Kiến Khanh, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng vị nghiên cứu viên trẻ tuổi tuấn mỹ, ôn hoà, "Giống như cậu, phải không?"

Trần Kiến Khanh cười: "Tôi có thể nghĩ là ngài đang khen tôi."

Khương Tuế nheo mắt, nói: "Cậu tới đây rốt cuộc có mục đích gì? Nếu không nói rõ ràng, tôi liền gọi Garcia sa thải cậu."

"Không phải tôi đã nói rồi sao." Trần Kiến Khanh nhẹ giọng nói.

"Cậu cho rằng tôi sẽ tin loại lý do hoang đường đó?" Khương Tuế cau mày, giọng nói càng lạnh: "Trần Kiến Khanh, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng."

Trần Kiến khanh bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nếu như ngài kiên trì muốn biết."

"Tôi đúng là có nhiệm vụ phải tới đây, nhưng nó hoàn toàn không liên quan đến ngài và dự án nghiên cứu của ngài, vậy nên ngài hãy yên tâm đi." Thái độ của cậu vô cùng phối hợp.

Khương Tuế không thích giọng điệu Trần Kiến Khanh khi nói chuyện với anh.

Rõ là mang theo kính ngữ, nhưng lại hàm ẩn sự trêu chọc nào đó, càng miễn bàn tới chuyện tuổi tác của Trần Kiến Khanh còn nhỏ hơn so với mình, làm Khương Tuế vô cùng khó chịu.