Editor: sukiee
Côn Cảnh Đạo Tông, nội môn, Trăn Tiêu Phong.
Trong điện, Từ Hãn Châu nhìn người trước, thanh âm lạnh băng: “Ở trước kỳ thi mùa thu, đối với Quân Dụ động thủ? Lục đạo hữu đây là có ý tứ gì?”
“Từ sư huynh……” Lục Cần ngẩn người, y vốn dĩ đang nghĩ lý do thoái thác nhưng lại không dám mở miệng. Từ Hãn Hải không phải là không thích Quân Dụ sao, tại sao lại có phản ứng này?
“Ta không đảm đương nổi một câu sư huynh của người, càng không thể làm loại hành động bỉ ổi này! Ngươi có thể đi rồi.” Từ Hãn Châu lạnh lùng nói.
Lục Cần trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ, Từ Hãn Châu chính là thủ đồ của chưởng môn, là người được chọn làm kế nhiệm chưởng môn đời kế tiếp của Đạo Tông, đắc tội hắn chính là muốn ăn không hết gói đem đi!
Lục Cần cắn răng một cái, chạy nhanh nói: “Từ sư huynh, huynh chính là đại sư huynh của toàn bộ tông môn đại, làm thủ đồ của chưởng môn. Sư huynh có thể chịu đựng hạng người đạo chích cưỡi lên đầu lên cổ mình sao? Bây giờ, ở ngoại môn, Quân Dụ nổi bật vô nhị, các phong chủ nội môn chắc chắn là có chú ý đối với hắn, ngay cả chưởng môn cũng có khen ngợi, huynh sẽ không sợ ——”
“Tiễn khách! Người tu chân, theo đuổi đại đạo, nào có thể tính toán chi li với những việc xấu xa này!”
Từ Hãn Châu thanh âm lạnh hơn, gần như không thể che giấu tức giận, linh khí chấn động, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Cần suýt nữa thụ thương, xuất huyết.
“…… Vâng.” Mắt thấy không thể được kết quả, Lục Cần chỉ có thể ôm hận cáo lui.
Lục Cần xuống núi, trên mặt nhịn không được hiện ra vẻ mặt phẫn nộ, căm hận, trong lòng càng là hận đến muốn lấy máu.
"Mẹ nó, Từ Hãn Châu người lại ở chỗ này giả vờ làm người chính trực cái gì! Cái gì mà thủ đồ của chưởng môn, bất quá cũng chỉ là một tên ngụy quân tử mà thôi! Mấy năm nay tại ngoại môn, ta vì ngươi làm việc xấu xa còn ít sao? Lúc cần đến ta thì sảng khoái hứa hẹn, hiện giờ đến lúc ta cần người hỗ trợ thì lại thoái thác!
Đến nỗi Quân Dụ…… Cái tên tiểu tử kia! Để tử đệ nhất ngoại môn? Phi, Rõ ràng ta mới là thiên tài! Rõ ràng ta đã là tu vi Kim Đan kỳ, hắn chẳng qua chỉ là một tên Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, ta ở nơi nào kém hắn?
Cùng lắm năm đó, ở trên yến tiệc của trung thu Minh Nguyệt, mới làm cho hắn có cơ hôi nổi bật một lần mà thôi ...."
Lục Cần cắn răng, trong mắt tràn đầy ghen ghét.
Cho dù, Từ Hãn Châu không đáp ứng, ta cũng muốn cho người nếm thử thử tư vị thất bại là như thế nào!
Ngươi không phải là người trảm yêu trừ ma sao?
Nếu chính ngươi nhập ma……
Khỏe miệng Lục Cần lộ ra một nụ cười âm ngoan, ngay sau đó lập tức thu liễm, đi về phía ngoại môn.
Kỳ thật Lục Cần hiểu rõ, hắn xác thật không thể so quá Quân Dụ.
Tuy bây giờ Quân Dụ mới chỉ có Trúc Cơ kỳ, nhưng cốt linh của hắn cũng mới mười bảy, mà y đã gần 30 tuổi. Tu vi Quân Dụ vượt qua y, cũng chỉ là việc không sớm thì muộn.
Trên thực tế, thiên tư của Lục Cần thật sự không tính là kém. 30 tuổi đạt Kim Đan, ở Tu chân giới cũng có thể nói là tư chất ngàn dặm mới tìm được một, đáng tiếc nhân ngoại hữu nhân, mà bất hạnh, hắn vậy mà đυ.ng phải người có tư chất so với hắn càng cường.
Mà từ nhỏ đến lớn, luôn được người phủng, Lục Cần thực sự rất khó có thể tiếp thu việc bàn thân không bằng người này. Dần dà hắn đối với Quân Dụ là ghen ghét đến tận xương.
Sau khi Lục Cần rời đi, Từ Hãn Hải vẫy lui đạo đồng, có chút suy sụp tinh thần mà ngồi ở trên ghế.
Hắn không nhịn được mà nhớ lại kiếp trước.
“A Dụ……” Từ Hãn Châu nhịn không được nỉ non. Trong đầu hắn là thân ảnh của thiếu niên, người mà hắn đã làm thương tổn, sau cùng lại mang đến cho hắn vô hạn hối hận.
A Dụ, đời trước đệ sở dĩ sẽ thua ở trong tay ta, bất quá là bị người ám toán thôi. Kỳ thật đệ mới là ưu tú nhất……
Hạo nguyệt ánh sáng, ánh sáng của đom đóm sao có thể dám cùng trăng tranh nhau phát sáng!
Lúc này đây, huynh nhất định sẽ che chở đệ, làm cho đệ có được hết thảy, đi đến đỉnh vinh quang.