#Ma_Búp_Bê – Tác Giả Trường Lê.
#Chap22 : Tà Niệm.
Trên đường trở về, mặc dù Somchai mấy lần có ý hỏi Trinh về câu chuyện mà cô đã gặp thầy Mo trong hai ngày qua diễn ra như thế nào, nhưng Trinh chỉ trả lời qua loa :…
— Tôi cũng không nhớ gì cả, tôi chỉ biết khi tôi mở mắt ra đã thấy mình đứng trước cửa ngôi nhà gỗ đen đó. Ông thầy Mo cũng đã ở đấy đợi từ trước, có lẽ ông ta đã sai âm binh, ma quỷ nhập vào tôi rồi đưa tôi đến đó cũng nên.
Somchai hỏi tiếp :
— Nhìn cô vẫn còn đem thứ đó về, phải chăng ông ta không hóa giải bùa ngải cho cô..?
Trinh cười :
— Anh Somchai chắc hẳn cũng biết, khi đã dính vào bùa ngải thì sẽ rất khó để có thể thoát ra. Những ngày qua anh Somchai cũng nhìn thấy tôi khốn khổ như thế nào khi không có nó rồi đấy, tôi không thể sống cuộc sống như vậy được. Giờ đây tôi và nó đã là một thể thống nhất…..Mọi chuyện đã êm xuôi cả rồi, anh Somchai đừng lo, cảm ơn anh nhiều lắm….Nhờ có anh mà tôi mới có thể sống như trước đây. Lúc nào đó tôi sẽ hậu tạ anh sau nhé.
Somchai có phần ái ngại, nhưng Trinh nói không sai. Bùa ngải là một thứ vô cùng đáng sợ, một khi bạn đã chọn song hành với nó thì coi như bạn đã mất đi quyền tự quyết, không phải bạn muốn bỏ là có thể bỏ được. Rất rất nhiều những trường hợp sau khi chơi Ngải đã bị Ngải quật đến sống không bằng chết. Dẫu biết vậy nhưng lợi ích mà Bùa Ngải đem lại thường khiến cho con người ta mờ mắt bởi những mưu cầu trước mắt. Để rồi lâu dần, thứ Bùa Ngải mà họ đang sở hữu ngày một mạnh hơn, khó kiểm soát hơn, nó sẽ đưa họ vào bế tắc, cùng cực….Lúc đó họ mới nhận ra mình không còn đường lui, họ chọn cách vứt bỏ, thậm chí tìm mọi cách để “ giết Ngải “ nhưng làm như vậy đồng nghĩa với việc họ tự giết mình.
Vì tư lợi cá nhân, những yêu cầu ích kỷ và muốn đạt được nó trong thời gian ngắn không phải qua sự lao động cực khổ, lập một giao kèo với ma quỷ thông qua Bùa Ngải là con đường nhanh nhất. Nhưng thế giới bùa ngải như một hố đen không nhìn thấy đáy, nó là một khoảng không vô tận hút hết những gì thuộc về bản ngã con người là Tham – Sân – Si. Từ đó đánh thức dục vọng sâu bên trong tiềm thức, đối với mỗi người trong chúng ta, mọi thứ không bao giờ là đủ. Chúng ta đố kỵ, chúng ta tham lam, tranh chấp…..Do vậy, bất chấp những cảnh báo, những tai họa mà Bùa Ngải đem lại, con người vẫn sùng bái, tôn kính nó một cách mù quáng, đôi khi người ta còn coi trọng nó hơn cả thánh thần, chư phật mà vội quên đi rằng suy cho cùng Bùa Ngải vẫn là một thứ tà ma, quỷ quái.
Somchai khẽ thở dài, xe dừng lại trước cửa nhà Trinh, anh nói :
— Dù sao tôi vẫn luôn mong mọi chuyện tốt lành sẽ đến với cô. Vẫn là không nên lạm dụng thứ đó quá nhiều. Hãy tự coi mình đã có đủ….Chào cô.
Trinh xách balo rồi xuống xe, vẫy tay chào Somchai cô bước vào trong nhà, lúc này trời cũng đã tối. Sau chuyến đi đầy ký bí xen lẫn nguy hiểm, cuối cùng thì Trinh cũng đã hoàn thành được mục đích. Chưa cần biết mức độ nguy hiểm của Kumanthong thế nào, nhưng từ khi sở hữu lại thứ bùa ngải này Trinh không còn bị ám ảnh về cái chết của Hà, cũng như lo sợ bản thân sẽ gặp chuyện bất trắc nữa.
Rời khỏi Việt Nam đã ba ngày, điều đầu tiên Trinh làm chính là đi lên tầng 2, bật đèn sáng, Trinh dọn dẹp những gì đổ vỡ do cơn mưa giông ngày hôm trước gây ra. Nhìn về phía cánh cửa sổ, nơi Trinh thấy bóng ma của Hà bám vào đó trong cái hôm cánh cửa bị gió thổi bung ra, Trinh thấy không ổn. phải bít kín cánh cửa sổ đó lại. Đó cũng là một cách để bảo vệ Kumanthong, tránh trường hợp mưa bão gió táp vào thổi bay mọi thứ như hôm trước. Ông thầy Mo đã dặn, sức mạnh của Bùa Ngải hiện nay rất mạnh, nếu như lọ thủy tinh bị nứt, vỡ thì nó sẽ rất khó kiểm soát. Điều này khiến cho Trinh cảm thấy lo lắng. Không chỉ bịt kín cửa sổ, mà từ hôm nay, căn phòng này sẽ không được ai bước vào, ngoại trừ Trinh.
Nghĩ là làm, tối đó Trinh chỉ dọn dẹp lại mọi thứ cho ngăn nắp, Trinh mở balo cẩn thận lấy ra cái hộp gỗ được bọc lót vô cùng cẩn thận. Bên trong là lọ thủy tinh chứa xác hài nhi dát những lá vàng óng ánh. Nó chính là bảo bối vô cùng quý giá của Trinh, nâng niu không thể nhẹ nhàng hơn, Trinh đặt nó ngay trong phòng, trên chiếc bàn trang điểm của cô. Trở lại căn phòng dán đầy hình ảnh của Quân, mấy ngày qua Trinh đã sống trong hoảng sợ, mọi chuyện kinh khủng ập xuống đầu Trinh quá nhanh chóng. Cô không còn thời gian để nhớ thương về người đàn ông khiến cô điên đảo này nữa, Giờ đây mọi chuyện đã xong, nhìn những bức hình của Quân, trong lòng Trinh lại rạo rực, không chỉ vậy, dục vọng của Trinh lúc này còn mãnh liệt hơn trước nhiều lần, Trinh tự nhủ :
“ Anh Quân….anh đang làm gì vậy…? Anh có biết, em đang rất nhớ anh không..? “
Tâm trí của Trinh giờ đây chỉ nghĩ đến một hình ảnh duy nhất là Quân. Khẽ trườn ra giường, Trinh đê mê chìm đắm trong tư tưởng thèm khát nhục dục. Trinh khẽ cong mình rồi cứ thế nhắm mắt cảm nhận những thứ mà cô đang tưởng tượng ra trong đầu về Quân.
Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, lọ thủy tinh kia khẽ ánh lên một thứ ánh sáng vàng vàng, nó lấp lánh, ẩn hiện theo từng nhịp thở gấp gáp của chủ nhân. Trinh rên lên thành tiếng ;
— A…..ah…..ah….Em yêu anh, em muốn có anh…Anh Quân….Hãy là của em….Ahhhhh.
[…….]
Tại nhà Quân lúc này, sau khi trải qua quá nhiều chuyện bi thương diễn ra. Không muốn ngày ngày phải gặm nhấm ký ức đau buồn. Sau khi lo việc cho mẹ xong, Quân đã bán ngôi nhà cũ, anh mua nhà mới trong khu chung cư gần với chỗ làm hơn, đồng thời cũng chuyển hương hỏa của gia đình về đây thờ phụng. Môi trường mới, khu ở mới, cùng với những người hàng xóm mới phần nào giúp Quân tĩnh tâm lại. Nhìn đồng hồ đã là 10h tối, Quân đang ngồi xem lại bản kế hoạch cho công việc ngày mai. Những ngày qua nỗi đau khi mẹ mất cũng dần nguôi ngoai. Quân cũng đã tập trung hơn vào công việc của mình, cũng không còn sớm, Quân tắt đèn định đi ngủ. Đèn vừa tắt thì Quân nghe thấy như có tiếng ai đang gọi tên mình bên tai. Tuy nhiên khi Quân tập trung lại thì tiếng gọi đó lại biến mất.
Tặc lưỡi nghĩ bụng có lẽ do mình tưởng tượng, Quân lên giường ngả lưng, chẳng mấy chốc Quân chìm vào giấc ngủ. Trong mơ Quân thấy mình đang đi dạo cùng với một cô gái, nhưng khuôn mặt của cô gái đó Quân không nhìn rõ, chỉ biết hai người đi chơi với nhau rất vui vẻ. Cô gái ấy liên tục gọi tên Quân đầy trìu mến :
“ Anh Quân, lại đây với em nào..”
Lâu lắm rồi từ khi vợ mất Quân mới có một giấc mơ ngọt ngào đến như vậy. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Quân cứ nghĩ mãi về giấc mơ đẹp đêm qua, nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm. Chỉ có điều Quân không tài nào nhớ được mặt cô gái ấy. Cả buổi hôm ấy Quân cứ có cảm giác lâng lâng lạ kỳ. Quân cũng không hiểu từ lúc nào mà một giấc mơ lại khiến cho anh bận tâm đến như vậy. Với Quân giấc mơ đó có chút tiếc nuối nhưng đó là một giấc mơ đẹp.
[…..]
Về phần Trinh, sáng ngủ dậy Trinh đã phải vội vàng thay ngay cái ga trải giường vì nó đã ướt sũng một vài chỗ sau cuộc mây mưa trong tưởng tượng của cô đêm qua. Đêm qua Trinh ngủ rất ngon, sáng mở mắt dậy, điều đầu tiên Trinh làm chính là nhìn xem lọ thủy tinh còn ở đó hay không..? Chỉ khi thấy nó nằm trên bàn thì Trinh mới thở phào nhẹ nhõm. Sực nhớ ra điều quan trọng cần phải làm. Trinh gọi người đến sửa nhà, theo yêu cầu của Trinh, hai cánh cửa sổ trong phòng thờ được bít gạch xây kín mít, trát lại giống với nền sơn cũ, mọi việc xong xuôi nhìn căn phòng thờ lúc này kín bưng như một chiếc hộp. Để cho thợ dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ, còn lại một mình trong nhà, Trinh mới bắt đầu sắp xếp, sửa soạn lại ban thờ. Thực ra nghi lễ để rước Kumanthong vào nhà thì Trinh đã làm trước đây, từ việc chọn hướng, chọn phong thủy đặt ban thờ sao cho hợp lý nhất Trinh cũng đã cẩn thận mời thầy phong thủy về làm. Nay gian phòng đã sửa lại xong, trên ban thờ, bánh kẹo, hoa quả, nước ngọt, nước lọc, nến thơm, đèn tinh dầu…..Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cái bục gỗ được phủ một lớp vải đỏ nằm chính giữa ngay đằng sau bát hương giờ đây Trinh chính thức đặt lọ thủy tinh có chứa xác thai nhi lên đó.
Thắp 5 nén nhang chắp tay cầu khấn, đồng hồ lúc này cũng chỉ còn cách 12h trưa khoảng 2 phút nữa. Đã mấy ngày qua Kumanthong không xuất hiện để thụ đồ cúng tế. Khi 5 nén nhang cháy được gần một nửa, Trinh nhắm mắt cảm nhận, và cô bắt đầu nghe thấy tiếng cười vang lên đâu đó quanh đây :
“ Hi…hi…hi….Cho…con….bú…đi….mẹ….Con….khát….quá…”
Nhớ lại lời thầy Mo từng nói :
“ Nó giống như một đứa trẻ con, trẻ con thì khát sữa cần bú, nó cũng vậy, nó cũng cần bú, chỉ có điều thứ mà nó bú không phải là sữa mà là máu của cô, một tuần ngoài bánh kẹo, đồ chơi, nước ngọt….Cô phải cho nó “bú” máu của mình 2 lần, mỗi lần 3 giọt.”
Trinh đã tiếp tục cảm nhận được nó, khẽ mỉm cười, trên ban thờ Trinh đã chuẩn bị một con dao lam từ trước. Sau khi đọc câu mật chú thầy Mo truyền dạy, không ngần ngại, Trinh cắt máu ở ngón tay trỏ rồi mở nắp lọ thủy tinh nhỏ vào bên trong. Điều đáng ngạc nhiên ở đây đó là, máu nhỏ vào lọ đến đâu thì sẽ bị xác thai nhi hút hết đến đó, cảm giác khi cho Kumanthong uống máu của mình cũng khiến Trinh thấy sung sướng pha một chút thỏa mãn. Nặn đủ ba giọt máu nhỏ vào trong lọ, Trinh ngay lập tức rút tay ra. Sau đó Trinh bóc bánh kẹo, mở nước ngọt như cách Trinh vẫn làm trước đây. Nghĩa là dù đã cho nó uống máu, nhưng đồ lễ trên ban thờ không bao giờ được thiếu.
Đợi khi nhang tàn gần hết Trinh mới chắp tay cầu nguyện, lẩm nhẩm đọc những mong muốn, nguyện vọng của mình cần giúp đỡ, và hứa sau khi Kumanthong thực hiện xong sẽ có thưởng.
Và tất nhiên nguyện vọng lớn nhất của Trinh chính là có được Quân…..Đây cũng chính là lý do vì sao ngay trong lần cho Kumanthong ăn đầu tiên, Trinh đã cắt máu cho nó uống. Bởi Trinh mong muốn điều này hơn bất cứ thứ gì……Trong lần gặp thầy Mo mới đây, Trinh đã kể hết cho thầy Mo nghe về sự việc trước khi Kumanthong biến mất, thầy Mo có nói :
“ Ta tin rằng người đàn ông đó được một loại bùa chú bảo vệ. Chính thứ đó đã khiến cho bùa ngải của cô bị tổn hại…Nhưng đừng lo, sau khi luyện nó bằng máu người thì hiện nay nó không còn sợ bất cứ thứ gì nữa, càng về sau nó sẽ càng mạnh, chỉ cần cô làm đúng theo những gì ta dặn, người đàn ông đó sẽ không thoát khỏi tay cô được…Nhưng ta sẽ giúp cô loại trừ thứ bùa chú đó, cô hãy dùng máu chó, hòa chung với tàn hương của bát nhang thờ bùa ngải, trộn lẫn chúng lại rồi bôi một chút lên đồ vật đã được trì chú kia. Khi mà pháp lực của nó bị giảm, khi ấy bủa ngải của cô sẽ phát huy tác dụng….he he he….Hãy nhớ lấy…”
Nghĩ đến đây Trinh mới nhớ, Quân không phải là người thích đeo đồ trang sức như vàng hay bạc. Những lần gặp trước đây Trinh loáng thoáng thấy Quân có đeo một sợi dây chuyền mặt ngọc bọc vàng. Mà mặt ngọc đấy giống như hình Phật. Nếu thầy Mo nói đến một thứ được trì chú, khai quang bởi một cao tăng đắc đạo, Trinh không nghĩ ra vật nào khác ngoài sợi dây chuyền mặt ngọc ấy. Vấn đề của Trinh bây giờ là tìm cách nào, và làm sao để Trinh có thể thực hiện được tà phép mà thầy Mo đã chỉ dặn lên sợi dây chuyền mặt ngọc.
Trinh cũng có biết trước đây mẹ của Quân là một người rất tín, bà hay đi chùa cúng bái. Chắc chắn sợi dây chuyền đó chính là lý do khiến cho Trinh không thể tiếp cận Quân, cũng như ngăn cản ma lực của Kumanthong tác động vào Quân…Trinh nheo đôi lông mày :
— Anh yên tâm, thứ đó sẽ không bảo vệ được anh khỏi tay em đâu….Em sẽ tìm mọi cách để có được anh….Hi hi hi…..Hi hi hi….