Trong lòng Lý Mộ Mộ thầm nói tuy Vương Thúy Trân là người nóng nảy nhưng cũng là một người thật thà, nàng cười nói: “Chúng ta là người một nhà, không cần những thứ đó. Bây giờ Bách Tiến mới bốn tuổi, theo ta học chưa chắc đã hiểu, nhưng vẫn có thể học thử xem, coi như xây dựng nền tảng.”
Trương Thải Bình sợ Vương Thúy Trân nói nhất định phải trả tiền, nếu như học ở nhà thì còn cần trả tiền gì chứ!
Tất nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nàng ấy vội nói: “Mộ Mộ nói đúng, chúng ta là người một nhà, rạch ròi như vậy để làm gì?”
Còn nữa, Lý Mộ Mộ cũng không phải là tiên sinh, trên người không có công danh, chỉ là một người tự học ở nhà.
Nếu như phải đưa tiền cho Lý Mộ Mộ, Trương Thải Bình luôn cảm thấy bị thiệt.
“Mộ Mộ, muội chỉ cần phụ trách dạy dỗ Bách Viễn và Bách Tiến, những công việc đồng áng thường ngày cứ giao cho ta.” Trương Thải Bình vội vàng nói: “Muội không cần làm gì cả.”
Nếu như Lý Mộ Mộ không thu tiền, Trương Thải Bình nàng cũng không phải là người vắt cổ chày ra nước.
Vương Thúy Trân cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, sau này muội chỉ cần tập trung dạy hài tử, không cần lo lắng chuyện trong nhà ngoài ngõ.”
“Vậy cảm ơn đại tẩu, nhị tẩu.” Lý Mộ Mộ cười gật đầu.
Lời của Vương Thúy Trân và Trương Thải Bình thực sự đúng ý của Lý Mộ Mộ.
Lúc này, Lý Mộ Mộ cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của Cố Tú Tú nhìn qua.
Lý Mộ Mộ vẫy tay với Cố Tú Tú, Cố Tú Tú đỏ mặt, ngượng ngùng đi tới: “Tam thẩm?”
“Tú Tú, con có muốn học cùng không?” Lý Mộ Mộ kéo tay Cố Tú Tú hỏi.
Vương Thúy Trân vô thức trả lời: “Một nữ hài tử như con bé học nhiều như vậy để làm gì?”
“Đọc nhiều sách không có gì không tốt.” Lý Mộ Mộ nói với Vương Thúy Trân: “Nếu không hôm nay sao ta có thể nói lý được với tú tài đó?”
“Đọc sách có thể hiểu lý lẽ, có thể phân biệt đúng sai.” Lý Mộ Mộ vuốt mái tóc mềm mại của Cố Tú Tú: “Đọc sách biết chữ, đối với bất kỳ ai cũng có lợi.”
“Hơn nữa, sau này tướng công trở về, bất kể là làm đại tướng quân hay là tiếp tục tham gia thi cử, hắn chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở. Chất nữ của hắn không thể là một người mù chữ được, đúng không?” Lý Mộ Mộ cười nói.
Vương Thúy Trân: “…”
Trương Thải Bình: “…”
Cố Thượng Khanh có thể sống trở về là tốt lắm rồi, còn trở thành đại tướng quân?
Lý Mộ Mộ thật sự dám nghĩ.
“Mộ Mộ nói đúng.” Cố mẫu thực sự có lòng tin với Cố Thượng Khanh: “Mọi người thấy đấy, Mộ Mộ đã đọc sách, nói chuyện khác hẳn. Nữ hài tử thì sao? Đọc sách ở ngoài còn cần đưa quà nhập học, nhà chúng ta không nuôi được nhiều người đọc sách như vậy nên mới thôi. Nhưng mà bây giờ có điều kiện, vậy thì để Tú Tú học cùng.”
“Cũng được.” Tư tưởng cảm thấy nữ hài tử không cần đọc sách đã ăn sâu vào xương tủy của Vương Thúy Trân, nhưng mà không cần bỏ tiền nên cũng miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng mà Tú Tú đọc sách cũng không được trì hoãn công việc trong tay.”
“Vâng.” Cố Tú Tú nghiêm túc gật đầu.
“ y dô!” Vương Thúy Trân đột nhiên vỗ tay hét lớn một tiếng.
“Đại tẩu, có chuyện gì vậy?” Tiếng hét của nàng ấy thực sự khiến Trương Thải Bình hoảng sợ.
“Quên lấy rau dại viên về rồi! Vẫn để ở chỗ của tú tài, thật đáng tiếc, lãng phí quá.” Vương Thúy Trân đau lòng nói: “Mặc dù rau dại không đáng tiền, nhưng mà vẫn phải tốn củi lửa mới hấp chín được.”