Các Đại Lão Đều Muốn Trở Thành Ca Ca Của Ta

Chương 7

Toàn bộ Bắc Thành, nhà họ Bạc, cũng chỉ có anh gánh nổi một tiếng “Gia”.

Đáng tiếc là năm ngoái bệnh trở nặng phải ngồi trên xe lăn, nghe nói khoảng thời gian trước mới đến Nam thành dưỡng bệnh.

Chưa nói đến dù có một ngàn nhà họ Ôn cũng không thể so sánh, mà vươn mắt nhìn ra toàn bộ Trung Quốc, nhà họ Bạc đứng thứ hai, các gia tộc hào môn giàu có khác cũng không dám nói mình đứng thứ ba, xếp phía sau anh.

Ôn Hoa Minh đau lòng nói: "Vất vả lắm mới mời được người đến đây, mắt thấy có khả năng hợp tác, kết quả là bị phá thành như vậy! Em có biết, nếu có thể hợp tác với nhà họ Bạc, địa vị của nhà họ Ôn ở Nam thành chính là nước lên thì thuyền lên, không ai có thể so sánh với chúng ta!”

Chu Như cũng không dám nói: "Nhưng mà... Nhưng Tiểu Dương vẫn còn là một đứa trẻ!”

"Huống chi... Không phải sức khỏe của Bạc Nhị gia không tốt, không sống được qua ba mươi tuổi sao, cậu ta... Khi còn nhỏ đã mô côi chả ba và mẹ, cũng bởi vì sức khỏe yếu, ông cụ Bạc mới yêu thương sủng ái cậu ta, căn bản không hề nhúng tay vào xử lý mọi chuyện trong công ty, không có tiếng nói. ”

Đây là việc mà ai cũng biết, Bạc Nhị gia tuy giành được tình yêu thương của ông cụ Bạc - người cầm quyền hiện tại của nhà họ Bạc, mặc dù có ngoại hình đẹp, nhưng sức khỏe không tốt, bác sĩ cũng nói rằng anh sẽ không sống quá ba mươi tuổi.

Ngay đệ nhất thần y Thượng Quan Từ của Trung Quốc đã điều trị cho anh hơn 20 năm, nhưng cho đến nay vẫn chưa thể tìm ra biện pháp giải quyết.

Ôn Hoa Minh cười lạnh: "Vậy thì cậu ta cũng là đứa cháu trai ông cụ Bạc yêu thương nhất, chỉ cần cậu ta nói một câu, nhà họ Ôn sẽ không bao giờ có thể hợp tác với nhà họ Bạc nữa!”

Cơn giận của Ôn Hoa Minh vẫn chưa thể kiềm chế được, ông ta lạnh lùng liếc nhìn đứa con trai không hiểu chuyện của mình: "Quản gia, đưa tiểu thiếu gia vào thư phòng ngẫm nghĩ, tối nay không được phép ăn cơm!”

"Ba!"

Ôn Lê Dương hét lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị nhốt vào thư phòng.

Chu Như ở nhà họ Ôn hoàn toàn không dám cãi lời Ôn Hoa Minh, chỉ có thể rơi nước mắt chấp nhận.

Ôn Hân Duyệt vừa từ bên ngoài trở về, cô ta vẫn chưa hiểu đầu đuôi sự việc, vì vậy chỉ có thể vội vàng an ủi Chu Như: "Mẹ, mẹ đừng đau lòng, bây giờ ba chỉ tức giận thôi, đợi ông ấy tức giận, con sẽ đi nói chuyện với ba, em trai vẫn còn nhỏ, ba sẽ không nỡ phạt em ấy đây, chỉ hù dọa thằng bé một chút thôi.”

Chu Như lau nước mắt: "Con gái ngoan, vẫn là con hiểu chuyện, con nhất định phải thuyết phục ba con thật tốt, ba con nghe lời con nhất."

Ôn Hân Duyệt ngoan ngoãn trả lời: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ nói chuyện với ba, nhưng em trai đã làm ra chuyện gì chọc a tức giận như vậy?”

Chu Như nói với Ôn Hân Duyệt về chuyện vừa rồi, bất mãn nói: "Nếu không phải do Tiểu Tinh, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra đến bước đường này! Tại sao nó vẫn không chịu hiểu chuyện như vậy, kể từ khi nó trở về, ở nhà luôn xảy ra chuyện, nếu nó có thể bằng một nửa của con, mẹ cũng không cần nhọc lòng như vậy.”

Ôn Hân Duyệt an ủi bà ta: "Chị gái ở nông thôn đã quen với cách sống như vậy, tạm thời không thể thay đổi, nhất định không phải là cố ý.”

"Không cố ý gì chứ!" Nhớ đến hành động kỳ lạ hôm nay của Kỷ Sơ Tinh, Chu Như lại giận sôi máu: "Mẹ nghĩ nhất định là nó cố ý, nó không muốn mẹ sống tốt hơn, căn bản không để người mẹ này vào mắt.”

Ôn Hân Duyệt: "Chị gái đâu rồi, chị ấy đi đâu rồi?”

"Hừ! Đi ra ngoài, để mẹ xem nó có thể đi đâu, bản lĩnh không có, tính tình không nhỏ, chị Ôn, đóng cửa lại, nếu nó không chịu nhận sai thì cũng không cần trở về! ”

Ôn Hân Duyệt muốn nói lại thôi, thấy Chu Như tức giận như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, an ủi thêm vài câu liền đi lên lầu tìm Ôn Hoa Minh.