Các Đại Lão Đều Muốn Trở Thành Ca Ca Của Ta

Chương 6

Sắc mặt Chu Như nhanh chóng thay đổi, chỉ là một chén trà mà tận hai trăm triệu! Tại sao bà ta chưa từng nghe qua!

Ôn Lê Dương cũng nhận ra bản thân đã đá phải tấm ván sắt, cậu ta sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Ôn Hoa Minh không ngờ rằng một chén trà thủy tinh nhỏ lại có giá trị như vậy.

Nhưng không phải là không có khả năng, nhà họ Bạc là hào môn đỉnh cấp ở Bắc Thành, tất cả những thứ Nhị gia dùng đương nhiên đều là đồ cao cấp.

Mặc dù nhà họ Ôn kinh doanh lớn, nhưng cũng không so được.

Chỉ có Kỷ Sơ Tinh không biết nên nói gì chớp chớp mắt.

Hai trăm triệu…

Đây không phải là chén trà thủy tinh 20 tệ một cái trong siêu thị sao?

Ở nông thôn bán sỉ theo giá thị trường, hai tệ một cái, cảm ơn.

"Nhị gia..." Ôn Hoa Minh khó khăn mở miệng.

Ánh mắt Bạc Nghiên Sâm dừng ở trên người cô gái một lúc, giống như vô tình nhìn qua, sau đó anh bật cười.

"Ha... Tiểu thiếu gia, thật sự có giáo dưỡng.”

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút thờ ơ.

Sắc mặt Ôn Hoa Minh thay đổi.

Lại nghe thấy Phương Hà ở sau lưng Bạc Nghiên Sâm lạnh lùng nói: "Rõ ràng tiểu thiếu gia nhà các người làm vỡ chén của Nhị gia nhà tôi, cô gái này có liên quan gì đến, nhà họ Ôn các người thật sự rất kỳ lạ.”

Sắc mặt Ôn Hoa Minh thay đổi, lạnh giọng nói với Ôn Lê Dương: "Cút xuống đây, xin lỗi!”

Ôn Lê Dương không dám không nghe, nơm nớp lo sợ nói: "Xin… xin lỗi..."

Sau khi xem xong trò cười, Kỷ Sơ Tinh cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại, đeo cặp sách đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

Chà, người đàn ông đẹp trai này đã giúp cô.

Chu Như nhận ra thân phận của người đàn ông này không đơn giản, nhất thời cũng không dám lên tiếng.

Đôi môi mỏng của Bạc Nghiên Sâm mím chặt, anh lạnh lùng liếc nhìn Ôn Lê Dương.

Mặc dù anh đang cười, nhưng Ôn Lê Dương lại sợ hãi, hai đùi mập mạp cũng run rẩy.

Bạc Nghiên Sâm: "Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, tôi cũng không so đo tính toán.”

Ôn Hoa Minh thở phào nhẹ nhõm, đang định mời Bạc Nghiên Sâm đến thư phòng nói chuyện thì lại nghe Bạc Nghiên Sâm nhẹ nhàng nói: "Nhưng nghe khẩu khí của tiểu thiếu gia, có lẽ nhà họ Ôn có gia sản hùng hậu, xem thường người tàn tật như tôi, chắc là nhà họ Ôn cũng không cần hợp tác với nhà họ Bạc chúng tôi, Phương Hà, chúng ta đi.”

"Vâng, gia."

Sắc mặt Ôn Hoa Minh thay đổi, ông ta vội vàng giữ Bạc Nghiên Sâm lại.

Nhưng không ai có thể thay đổi chuyện mà Bạc Nghiên Sâm đã quyết định, Ôn Hoa Minh cũng không dám đắc tội nhà họ Bạc, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạc Nghiên Sâm rời đi.

Đây không chỉ là không hợp tác với nhà họ Ôn, chỉ sợ sau này sẽ càng khó khăn.

Đi vào nhà, ông ta lập tức tát vào mặt Ôn Lê Dương.

Khuôn mặt mập mạp của Ôn Lê Dương lập tức in dấu tay.

Cả người đều sững sờ, phải mất một lúc để phản ứng lại rồi bật khóc.

"Ba, Ba đánh con!"

"Không phải chỉ là tên què, tàn phế sao! Vậy mà ba lại đánh con..."

Đây là lần đầu tiên Ôn Hoa Minh động thủ đánh Ôn Lê Dương.

Nghe Ôn Lê Dương nói Bạc Nghiên Sâm là kẻ tàn tật, Ôn Hoa Minh tức giận giơ tay lên tát cậu ta cái nữa!

Ôn Hân Duyệt vừa từ bên ngoài trở về, tình cờ nhìn thấy cảnh này, cô ta cũng sững sờ, vội vàng chạy tới ngăn Ôn Hoa Minh lại: "Ba!”

Chu Như cũng sợ hãi, vội vàng ôm lấy con trai: "Chồng, Tiểu Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ!”

L*иg ngực Ôn Hoa Minh phập phồng lên xuống: "Đứa trẻ, nhìn xem em đã dạy nó thành cái dạng gì, em có biết người vừa tới là ai không! Cậu ta là Bạc nhị gia nổi tiếng ở Bắc Thành!”

"Không phải chỉ là… người ở Bắc Thành sao?"

Chu Như theo bản năng phản bác, đã lập tức phản ứng lại.

Nhà họ Bạc ở Bắc Thành chính là hào môn đỉnh cấp, đã tồn tại hàng trăm năm, không ai có thể sánh kịp.

Trong rất nhiều nhà hào môn giàu có ở Bắc Thành, mỗi một người đều không thể tùy tiện đắc tội, vì vậy người Trung Quốc đều không có mấy ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Huống chi là nhà họ Bạc, đó là sự tồn tại mà bà ta chỉ có thể ngước nhìn, thậm chí bà ta còn không dám nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người.

Mà Bạc Nghiên Sâm chính là sự tồn tại đặc biệt nhất của nhà họ Bạc, người ta nói rằng bởi vì khi còn ở trong bụng mẹ mắc bệnh nên khi sinh ra cơ thể đã đặc biệt ốm yếu, cho nên ông cụ Bạc vô cùng yêu thương, thậm chí còn yêu thương hơn cả con trai ruột của mình.