Hàn Kỳ Dục ôm eo anh, dúi đầu vào bụng anh với vẻ mặt buồn bã: “Hu hu hu, tôi biết thời điểm quay cái video này, chỉ có điều tôi không biết rằng cái video này sẽ nổi tiếng, hu hu hu anh Lâm ơi, có rất nhiều người biết tôi không đội mũ bảo hiểm.”
Nghe thấy lời nói của cậu, Lâm Ngâm Quyền vừa đau lòng vừa buồn cười, anh đưa tay ra xoa đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Cậu đừng hoảng sợ nữa. Để tôi xem thử nội dung của video này là gì, sau đó tôi có thể đưa cho cậu một số lời khuyên.”
“Không cho phép anh xem.” Giọng điệu vừa ngạo mạn vừa không phân rõ phải trái lại kết thúc bằng một âm cuối đáng yêu.
Lâm Ngâm Quyền cười khẽ: “Tôi đảm bảo xem xong sẽ không cười, ngoan nào. Tôi xem xong rồi mới có thể nghĩ ra cách giải quyết. Để cho tôi xem có được không?”
Nửa dỗ dành nửa lừa gạt, nhưng tiếc là Hàn Kỳ Dục không tiếp thu thủ đoạn này. Sau đó cậu nghĩ đến chuyện, cho dù cậu không cho anh xem thì anh cũng có thể dùng điện thoại để tìm kiếm, vậy thì tại sao không để cho anh xem một cách công khai?
Cậu cả Hàn vừa buồn bã vừa tuyệt vọng nhưng vẫn tỉnh táo, cậu cọ xát cơ bụng của Lâm Ngâm Quyền thông qua lớp vải mỏng manh.
Vẫn rất thoải mái…
Giây tiếp theo, cậu đưa điện thoại của mình ra.
Sau khi xem video xong, trong cổ họng của Lâm Ngâm Quyền tràn ra một tiếng cười gợi cảm, giọng nói trầm ấm dễ nghe, êm tai như nốt trầm của tiếng đàn đại đề cầm vang lên bên tai Hàn Kỳ Dục.
“Tôi còn nghĩ tại sao lại như vậy, hóa ra là một cái video phổ cập kiến thức khoa học về giao thông. Tại sao ông xã mới được mạng xã hội phong chức của chúng ta lại mang dáng vẻ tuyệt vọng, xấu hổ muốn chết như vậy chứ? Tại sao lại cảm thấy sợ hãi khi người khác gọi cậu là ông xã qua màn hình vậy nhỉ. "
Giọng nói đó rất quyến rũ và gợi cảm, lần đầu tiên Hàn Kỳ Dục nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Ngâm Quyền.
Tiếng cười vừa bắt tai vừa quyến rũ này khiến cho con người ta trở nên bối rối. Thay vì để cho khán giả duy nhất thưởng thức nó, trái lại càng khiến cho đối phương bắt đầu lầm bầm khó chịu hơn: “Anh Lâm, anh cười nhạo tôi. Bọn họ đặt biệt danh cho tôi. Bọn họ gọi tôi là anh trai không đội mũ bảo hiểm. Thật sự rất khó chịu. Tôi không muốn có cái biệt danh này!”
Lâm Ngâm Quyền lướt khu bình luận một lần, cười ngặt nghẽo.
“Làm gì có. Bọn họ đang trêu ghẹo cậu thôi. Cậu nhìn xem, có biết bao nhiêu bình luận khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của cậu, gọi cậu là ông xã kìa. Có một số người còn muốn bắt cóc cậu về nhà. Còn cái bình luận này nữa: Anh trai này cũng thuộc đội cảnh sát giao thông à? Tôi cần phải không đội mũ bảo hiểm rồi đi đến đâu để được anh đẹp trai này chặn lại vậy…”
Nghe thấy Lâm Ngâm Quyền đọc bình luận, Hàn Kỳ Dục tức giận cắn lên bụng anh một cái.
Lâm Ngâm Quyền, người vốn dĩ đang đọc những bình luận khen ngợi có lượt like cao để trêu ghẹo thanh nhiên, cứng người lại, trong cổ họng tràn ra một tiếng hừ khe khẽ bị đè nén.
Người thanh niên cũng không cắn mạnh, chỉ khẽ cắn một cái rồi nhấn nhẹ.
Giọng nói của Lâm Ngâm Quyền trở nên khàn khàn: “Được rồi. Tôi sẽ không lộn xộn nữa. Chúng ta ăn cơm trước đi, vẫn còn món ăn chưa bưng lên.
Cậu đừng cảm thấy khó chịu nữa. Thật ra cái video này cũng không là cái gì cả. Bây giờ độ nổi tiếng ở trên mạng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ cần cậu có thể cưỡng lại sự cám dỗ thì chẳng mấy chốc mọi thứ sẽ lắng xuống mà thôi.”
“Tôi nghi ngờ có người hại tôi. Nếu không thì tại sao một cái video không có bao nhiêu lượt like lại có thể nổi tiếng được.”
Hàn Kỳ Dục buộc miệng, ngẩng đầu lên nói.
Lâm Ngâm Quyền lợi dụng cơ hội đó xoa mấy lần lên cái đầu bông xù của cậu: “Cậu thật sự đánh giá thấp khuôn mặt của bản thân đó.” Sau khi nói xong, anh lại nhéo nhẹ một cái lên khuôn mặt cậu.