“Còn món canh thì sao?” Hàn Kỳ Dục nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Lâm Ngâm Quyền nói: “Yên tâm đi, là canh củ sen và củ từ.”
“Anh Lâm giỏi quá!” Hàn Kỳ Dục khen ngợi không chút do dự, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ xuất hiện trên khuôn mặt cậu, thêm cả giọng điệu tôn sùng kia, toàn bộ sự mệt mỏi của Lâm Ngâm Quyền đều tan biến sạch sẽ, anh mỉm cười rồi nói: “Được rồi, cậu đừng đứng ngây ra đó nữa. Trong nhà bếp có rất nhiều khói, cậu đi ra phòng khách đợi một lát đi. Đồ ăn vặt trên bàn trà là tôi mua cho cậu, cậu ăn một ít lót dạ đi, một lát nữa sẽ có cơm.”
“Anh Lâm tốt quá đi, yêu anh quá đi thôi.” Giọng nói của Hàn Kỳ Dục vô cùng nhẹ nhàng, sau khi nói xong cậu điều khiển xe lăn quay đầu lại rời đi, không hề để ý đến Lâm Ngâm Quyền sẽ như thế nào sau khi nghe thấy cậu nói như vậy.
Lâm Ngâm Quyền sửng sốt trong một lát, hai lỗ tai nóng lên, giây tiếp theo anh tỉnh táo lại, lặng lẽ nở một nụ cười rồi tiếp tục nấu nướng.
Anh biết đối phương chỉ được cái miệng này mà thôi.
Chỉ có trái tim không biết điều này đập liên hồi khiến người ta không thể phớt lờ.
Trái lại, người đầu bếp lại càng hăng hái hơn.
Quay trở lại bàn trà, Hàn Kỳ Dục lấy ra một chai sữa chua, cắm ống hút, vừa uống vừa mở tivi lên để xem một show truyền hình.
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra lướt video, dùng ngón tay lướt qua các bản tin nóng được để xuất ngẫu nhiên.
Nỗi kinh hoàng của số lượng dữ liệu cực lớn làm cho cậu nhìn thấy một cái video mà có thể khiến cho cậu hoàn toàn biến sắc.
Trong video, một thanh niên bị cảnh sát giao thông chặn lại vì chạy xe đạp điện mà không đội mũ bảo hiểm, sau đó thanh niên phải đi theo cảnh sát giao thông để tìm hiểu về sự nguy hiểm khi đi xe đạp điện mà không đội mũ bảo hiểm.
Với tư cách là nhân vật chính có liên quan, sắc mặt của Hàn Kỳ Dục thay đổi liên tục lúc xanh lúc trắng.
Chuyện gì đã xảy ra thế!
Cái video phổ cập kiến thức khoa học của tài khoản đó chỉ được có năm, sáu like. Tại sao nó lại đột nhiên trở nên nổi tiếng rồi?
Là ai đang hại cậu!
Hàn Kỳ Dục hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi.
Cậu mở khu bình luận ra lướt một lượt, khi nhìn thấy mọi người đặt cho cậu biệt danh “anh trai không đội mũ bảo hiểm” thì…
Cậu gần như không thể thở nổi.
Anh trai không đội mũ bảo hiểm cái quần què!
Cái biệt danh chó má gì vậy! ! ! !
Rốt cuộc là ai hại cậu, là Cố Thời Hạo ư? Hay là Mạc Trình Nghiêu? Hoặc là Tiêu Tu Trạch?
Là Tô Cảnh Quang?
Hay là Lý Tiếu?
...
Hàn Kỳ Dục nhẩm đếm ở trong đầu những người mà mình đã làm mất lòng, sau đó cậu lại phát hiện ra rằng dường như mình đã làm mất lòng hơi nhiều người.
Cậu mím môi định lướt qua cái video này, nhưng tay lại không muốn cử động, cậu càng xem lại càng cảm thấy đau lòng.
Hình tượng của cậu…
Hu hu hu hu, vốn dĩ cậu chỉ muốn đăng khoảnh khắc xấu hổ này lên để thu thập lượt like từ bạn bè, nên mới đồng ý quay cái video này. Nhưng thật không ngờ cái video này thật sự đạt được hơn một triệu lượt like, điều này có nghĩa là có rất nhiều người biết đến tai nạn xấu hổ của cậu.
Đúng lúc cậu đang buồn bã, Lâm Ngâm Quyền bưng món ăn đã nấu xong ra, phát hiện ra sắc mặt của cậu không đúng, anh cảm thấy lo lắng nên gọi một tiếng: “Tiểu Ngư, ăn cơm thôi.”
Nhìn thấy Hàn Kỳ Dục không trả lời, anh đặt đĩa xuống rồi tiến lại gần.
Anh liếc nhìn trang video đang tạm dừng trên điện thoại di động.
Người thanh niên bên cạnh cảnh sát giao thông trông khá quen mắt.
Anh ngẩng đầu nhìn thanh niên đang khó chịu, trái tim anh nhảy lên một cái, anh đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cậu: “Có phải cậu không biết đoạn video này được quay khi nào không? Không sao đâu, chúng ta có thể liên hệ với cơ quan chức năng để xóa nó đi.”