“Sức sống vẫn rất ngoan cường." Bị tra tấn ra nông nỗi này rồi mà y vẫn có thể vẫy đuôi như con cá.
Chẳng trách linh hồn tự hủy có thể ảnh hưởng tới thế giới này.
Trong thế giới tiểu thuyết ngoại trừ nhân vật chính thì phần lớn linh hồn vai phụ vô cùng mỏng manh.
Giống như một tờ giấy, chọc một cái là rách. Chỉ tồn tại để bổ sung bối cảnh thế giới, mặc dù có ý thức của riêng mình nhưng họ cũng đang vô thức bị cốt truyện thao túng.
Tuy nhiên người dưới lòng bàn tay Cố Mật Như hiển nhiên không giống. Y có sức sống ngoan cường như vậy, chắc chắn linh hồn của y rất mạnh mẽ.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi đã lấy xiềng xích ra rồi." Từ Tứ và Chương Tiền xách xiềng xích đi về phía Cố Mật Như.
Cố Mật Như đứng lên rồi chỉ vào Tư Hiến Xuân đang ngất xỉu và nói: "Nâng y lên.”
Sau đó cô đi tới nhặt xiềng xích lên như dắt chó đi dạo, dắt đối tượng nhiệm vụ lẻn vào trong sân cô ở.
Những tôi tớ không được phân công nhiệm vụ thì không chờ ở tiền sảnh mà tự giác tụ tập ở cửa phòng Cố Mật Như.
Bọn họ cũng không biết Cố Mật Như làm cái gì nên tò mò nhìn xung quanh.
Thúy Liên đã chuẩn bị sẵn nước nóng và cháo nóng. Nhìn thấy Cố Mật Như dẫn Tư gia thiếu gia đi vào trong viện, cô ấy cũng hết hồn hết vía.
Người ta đã ra nông nỗi này rồi còn hành hạ kiểu gì đây?
Thiếu gia Tư gia đáng thương quá... cứ tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy sẽ sống không bằng chết mất.
Cố Mật Như sai người đưa Tư Hiến Xuân đến nhà riêng của cô, sau đó bắt đầu chuẩn bị nước tắm.
Sau khi chuẩn bị nước xong, Cố Mật Như kêu người hầu đang xem náo nhiệt quay về đi ngủ.
Không biết tình trạng tê cóng của Tư Hiến Xuân như thế nào, hai người Cố Mật Như và Thúy Liên không dám để Tư Hiến Xuân thẳng vào trong thùng tắm ngâm mình. Cô đặt y ngồi lên một cái ghế dài và rộng.
Cô cởi vải rách treo trên người y ra, sau đó dùng nước nóng làm ướt khăn vải rồi lau cho y từng chút một.
Cố Mật Như xoắn tay áo, tùy tiện buộc tóc lên. Cô không thuần thục trong những chuyện hầu hạ người khác như thế này nhưng cô làm rất nghiêm túc.
Thúy Liên liên tục nhìn Cố Mật Như, quả thực không nhận ra người phụ nữ luôn muốn được gọi là thiếu phu nhân này.
Chẳng lẽ cô mang thiếu gia Tư gia này về thật sự không phải để tra tấn y sao?
Tuy rằng Thúy Liên rất nghe lời nhưng rốt cuộc cô ấy cũng không phải là nha hoàn được huấn luyện bởi một gia đình giàu có.
Cô ấy chính là một đứa con gái nông thôn.
Bởi vậy lúc Tư Hiến Xuân còn lại miếng vải rách cuối cùng, Cố Mật Như vô cùng hiểu ý nói với cô ấy: "Em cũng đi nghỉ ngơi đi, còn lại để ta làm là được.”
Thúy Liên không có lý do từ chối, cô ấy vẫn còn là một đứa con gái nhà lành, cô ấy không thể nhìn chỗ phía dưới được.
Thúy Liên cũng đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài đã bị nha hoàn khác hoàn toàn không có nghỉ ngơi mà đứng chờ sẵn lôi kéo cô ấy hỏi Đông hỏi Tây.
Mà Cố Mật Như đóng kỹ cửa phòng, bình tĩnh đứng giữa căn phòng mờ mịt hơi nóng giống như đồ tể rút lông heo, lau người cho Tư Hiến Xuân.
Cả người y có đủ các loại vết thương do giá rét, gầy trơ xương, không hề có xúc cảm tốt nào đáng nói.
Cố Mật Như ôm tâm trạng trải nghiệm công việc của người khâm liệm, lau sạch trên người y.
Sau đó cô dùng khăn vải khô bọc người y lại rồi bọc thêm một lớp chăn giữ ấm, còn thuận tay buộc hai cái bên ngoài chăn.
Phòng ngừa y tỉnh lại giữa chừng rồi muốn chạy tán loạn khắp nơi, vậy thì uổng công cô lau người cho y.
Sau đó Cố Mật Như bắt đầu gội đầu cho y.
Thứ dùng để gội đầu trên thế giới này là một loại thuốc nước Đông y đen như mực.
Tuy không thể tạo bọt nhưng có hiệu quả làm sạch rất tốt.
Cố Mật Như cẩn thận chải tóc cho y trước, có chỗ không chải được nên cô dứt khoát tìm kéo cắt đứt luôn.
Dưới lòng bàn tay là mái tóc màu xám đen, sau khi gội mấy lần nước chúng lập tức biến thành tóc bạc.
Tinh tế mềm mại, nắm trong tay giống như tơ lụa chất lượng cao. Không bao lâu nữa mái tóc này sẽ dài đến mức có thể miễn cưỡng búi tóc lên.
Lúc Cố Mật Như rửa mặt cho y, có thể là bởi vì đã lâu không có được ấm áp và thoải mái như vậy nên y đã tỉnh lại.
Tư Hiến Xuân mơ một giấc mộng vô cùng đẹp, trong giấc mơ, mẹ của y không chết, bà vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước.
Tuy y ốm đau, tuy y không thể đi đâu được, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể nhìn thấy. Nhưng mẹ y rất yêu y, thường xuyên làm bạn với y, lòng bàn tay của mẹ luôn rất ấm áp.