Huyền Môn Đoàn Sủng Đại Lão 5 Tuổi Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 15: Xin lỗi

Người đàn ông chưa kịp đứng dậy thì có thứ gì đó đã nắm chặt lấy cánh tay và bắp chân của ông ta, hoàn toàn không hề kiềm chế sức lực, khiến ông ta đau đớn kêu lên.

Ông ta hoảng sợ nhìn sang thì đối diện với những đôi mắt trống hoác, nụ cười kỳ dị.

Con người sẽ không nói được lời nào khi đối mặt nỗi sợ hãi vô cùng, trong phút chốc, xung quanh im ắng đến lạ thường.

Giọng nói âm u vang lên từng tiếng một…

“Đau quá, đau quá...”

“Đau khổ quá, ông cũng nếm thử nhé?”

“A a a!!!”

Ngày hôm sau hiện lên thông báo của cảnh sát không thu hút được nhiều sự chú ý mấy.

#Người đàn ông nửa đêm ngã từ trên lầu xuống, toàn thân gãy xương đến mức biến dạng, đã loại trừ khả năng bị sát hại, qua điều tra, người này có liên quan đến nhiều vụ tai nạn, tình hình cụ thể đang được điều tra thêm.#

Chờ đến khi Đường Kim dụi mắt đi từ trên lầu xuống, bé lập tức nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng khách.

Một bóng dáng cao gầy hơi nhợt nhạt dựa vào cửa phòng khách.

Nghe thấy tiếng động, thiếu niên ngẩng đầu lên.

Mười bảy mười tám tuổi, mái tóc đen ngắn ngủn, tuy mặt mũi đẹp đẽ nhưng sống mũi thấp nên dễ đoản thọ, lại thêm mày thấp che khuất mắt, tám phần là phiền não nhiều, cũng dễ bị lừa gạt.

Được Đường Kim đánh giá, sắc mặt đối phương không hề thay đổi mà nhìn vào trong phòng, lúc này mới dịu đi đôi chút.

“Ông nội, mẹ, em gái dậy rồi.”

Đường Kim chớp đôi mắt mèo đang ngái ngủ, luôn cảm thấy giọng điệu này có vẻ không tốt.

Ồ, xem ra lại là một người anh trai không nghe lời đây mà.

Đường Kim ngồi bên cạnh ông nội, Đường Di Thành ngồi trên ghế sofa nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ sốt ruột, bực bội.

Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, liên tục kiểm tra vết thương trên người Đường Di Thành, miệng lẩm bẩm không hài lòng.

Đường Kim nghe ông nội giới thiệu, lúc này mới biết người phụ nữ này chính là Ngụy Mộng, mẹ ruột của Đường Di Thành, còn cậu thiếu niên ngồi cạnh Ngụy Nghệ Hàm là anh trai ruột của Đường Di Thành, cũng là anh họ của bé, Đường Diễn.

Bé Sữa mệt mỏi ngáp một cái, dựa vào người ông nội, đôi mắt mèo to tròn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường.

Chờ kim đồng hồ chỉ đến số 10, bé sẽ đến bệnh viện thăm cha.

Vì vậy Bé Sữa càng nhìn đồng hồ thì càng buồn ngủ, gần như đã ngủ thϊếp đi nhưng bị một tiếng hét chói tai đánh thức: “Sao có thể vô duyên vô cớ ngã một cái thành ra thế này được chứ?”

“Đã nói là ngã xuống từ trên ván trượt rồi lăn hai vòng mới thành ra thế này, mẹ có thôi đi được không hả?” Cuối cùng Đường Di Thành cũng không nhịn được nữa mà hất tay ra. Trước khi Đường Kim tới, cậu nhóc đã nhẫn nhịn giải thích rất nhiều lần rồi.

“Đường Di Thành.”

Đường Diễn khẽ nhíu mày, nhìn sang, đáy mắt mang theo vài phần không tán thành.

“Hứ.”

Cậu nhóc mập đang trong tuổi phản nghịch, có vẻ như cũng không hòa hợp lắm với anh trai ruột của mình.

“Còn nữa, có phải hai đứa đã làm hỏng quà mừng thọ mà Hàm Hàm tặng cho ông nội rồi không? Sao mẹ lại nghe nói là do món đồ đó hại con với ông nội nên con mới đập vỡ? Mẹ đã dạy con thế nào? Sao con có thể nói dối trắng trợn như thế để trốn tránh trách nhiệm được?”

Lời nói của Ngụy Mộng nghe như đang kìm nén lửa giận, sau đó lại nhìn về phía Đường Kim đang nhắm mắt lim dim sắp ngủ gật, cố ý cao giọng.

“Còn cả cháu nữa, Kim Kim, mặc dù đây là lần đầu thím gặp cháu, nhưng mà con nít năm tuổi cũng nên phân biệt được đúng sai rồi chứ, không thể nghịch ngợm phá phách làm đứa trẻ hư được. Hay là thế này đi, cha, chúng ta cũng đừng thiên vị ai cả, cứ để Đường Kim xin lỗi nhận sai với Hàm Hàm đàng hoàng, chuyện này coi như con bỏ qua.”

Lại còn không công bằng?

Ông cụ nở nụ cười.

Đứa con dâu này từ trước đến nay thích giúp đỡ người nhà mẹ đẻ, lúc trước khi Đường Kim bị đuổi đi thì ngày thứ ba bà ta đã dắt cháu gái tới cửa.

Cũng vì Đường Diễn đặc biệt thích đứa em họ này, trước đây Ngụy Nghệ Hàm cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện dỗ cho người thích, ông cụ mới mở một con mắt nhắm một con mắt.