“Thật sao?” Vương Hoàn Tu nói: “Sao anh nghe nói em thích anh ta, thích đến mức mê mệt.”
“Làm sao có thể?” Cậu đập bàn: “Đây là vu khống, vu khống trắng trợn! Hơn nữa...”
Bạch Thủy Kim đột nhiên xấu hổ: “Mê mệt không thể làm em no bụng.”
“…”
Những kẻ tung tin đồn như vậy nên bị cắm ô vào mông rồi mở ra!
“Anh xã à, chuyện này em đã làm rõ rồi, anh đừng tin.”
Bạch Thủy Kim cầm lấy điện thoại, nói một cách lưu loát: “Em sẽ đổi tiếng chuông ngay. Tiếng chuông chết tiệt này em không dùng nữa.”
Nhìn anh xã tức đến mức tóc cũng xanh đi kìa.
Kết quả khi mở điện thoại ra, màn hình khóa lại là một khuôn mặt đẹp trai khác.
Không ai khác, chính là nam chính của bộ phim cổ trang mà Bạch Thủy Kim đang theo dõi.
Một ánh mắt như mũi tên băng đâm vào cậu.
Bạch Thủy Kim: …
Quên mất việc này.
Tối qua khi thức khuya chơi điện thoại, cậu cảm thấy màn hình khóa quá đơn điệu nên đã thay đổi, không ngờ hôm nay lại bị bản thân từ đêm trước phản bội.
Cậu hít sâu một hơi và ngẩng đầu lên lần nữa: “Anh xã à, tất cả chuyện này đều là...”
Vương Hoàn Tu nhướng mày: “Hiểu lầm?”
Cậu cười khúc khích: “Anh xã, anh còn có thể trả lời nhanh nữa à. Màn hình khóa này em cũng sẽ thay ngay.”
Tay Bạch Thủy Kim nhanh chóng thay đổi màn hình khoa. Cậu hối hận chết đi được, quả nhiên quốc gia kêu gọi tránh xa nội dung độc hại là cần thiết, trên đầu chữ sắc có một con dao.
Cũng cùng lúc này nhắc nhở chúng ta không nên chơi điện thoại vào đêm khuya.
Mặc dù trong lòng sâu sắc hối hận về hành vi của mình, nhưng cậu vẫn khóc không ra nước mắt, chỉ là cậu thích ngắm trai đẹp thôi mà, hu hu hu.
Khi Bạch Thủy Kim đang thay đổi nhạc chuông và màn hình khóa, ngoài trời bắt đầu vừa mưa vừa nắng. Trời nắng vào mùa đông rất hiếm, nhưng hôm nay nhiệt độ so với đợt không khí lạnh trước đó thì ấm áp hơn nhiều.
Cậu nhìn ra ngoài thấy những hạt mưa to, ông bà lão sẽ gặp khó khăn khi di chuyển.
Nhưng trong tình cảnh ngược gió này, một số sự việc xảy ra đều có lợi cho cậu.
Lúc này một y tá bước vào, hỏi: “Có cần đóng cửa sổ không?”
Bạch Thủy Kim: “Không cần, lát nữa tôi sẽ thề với trời.”
“…”
Thay xong màn hình khóa và nhạc chuông, Bạch Thủy Kim lật chăn, quần áo bệnh nhân của cậu đối lập với áo vest của Vương Hoàn Tu. Cậu giơ ba ngón tay lên, nghiêm mặt thề: “Em, Bạch Thủy Kim, xin thề rằng tuyệt đối không thích Bùi Tri Hành.”
Cậu nói xong, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, gió êm sóng lặng, mưa nắng vẫn ổn định.
Bạch Thủy Kim thở phào nhẹ nhôm: “Cũng tuyệt đối không thích ngắm trai đẹp.”
Bùm một tiếng sấm vang trời, làm cả căn phòng tối sầm lại.
“Mẹ ơi! Anh xã à!”
Vốn đã lo lắng như kẻ trộm, Bạch Thủy Kim sợ hãi đến mức nhảy lên người Vương Hoàn Tu, vùi đầu vào ngực anh.
“…”
Chết tiệt! Sấm này không thực sự muốn đánh vào cậu chứ!
Đợi khi không còn tiếng sấm, cậu ngẩng đầu lên thấy biểu cảm của Vương Hoàn Tu có chút khác lạ.
Cậu khụt khịt mũi: “Anh xã à, anh sao thế?”
Mười phút sau, khoa chỉnh hình…
Bác sĩ khoa chỉnh hình vừa bắt đầu chụp X-quang vừa hỏi: “Lần này bị thương thế nào?”
Khi nhìn thấy Bạch Thủy Kim xấu hổ đứng sau Vương Hoàn Tu, bác sĩ liền bảo: “Thôi, không cần nói nữa.”
“…”
.
Tưởng Du đi vào phòng khách VIP trong sân golf, thấy chỉ có mình anh ấy đến, bạn bè xung quanh liền đặt câu hỏi.
“Hoàn Tu đâu, sao không thấy anh ấy đi cùng cậu?”
Tiệc rượu tạm thời hôm qua bị hủy, hôm nay hẹn chơi golf đã định từ năm ngày trước.
Tưởng Du nằm xuống ghế dài: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Anh ấy cũng muốn biết tại sao Vương Hoàn Tu không đến.
Anh ấy nhắn tin cho đối phương, nhận được câu trả lời giống như tối qua, có việc.