Ngay khi tiếng chuông điện thoại reo lên, Bạch Thủy Kim liền đưa tay “ấn” và tắt cuộc gọi.
Bạch Thủy Kim nhìn khuôn mặt Vương Hoàn Tu đầy vẻ lạnh lùng như đã nhìn thấu tất cả, không thể không cảm thấy muốn chắp tay lại và thăng thiên ngay tại chỗ.
Ông trời ơi, muốn lấy mạng cậu mà lại nghĩ đến một cách trực tiếp như vậy, không thèm giả vờ chút nào.
Trước đó, tiếng chuông này đã làm phiền cậu một lần, nhưng vì cậu lười không thay đổi ngay mà chỉ đặt chế độ im lặng. Mấy ngày nay người khác gọi điện thoại cho cậu đều chỉ có chế độ rung, nên cậu đã quên chuyện này đi.
Không ngờ tiếng chuông đã từng tấn công cậu một lần, lần thứ hai lại tiếp tục tấn công.
Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng ngượng ngùng. Ông bà lão và con gái đã bật chế độ im lặng trên điện thoại của mình trước cả Bạch Thủy Kim.
Đặc biệt là bà lão, chỉ muốn giúp nói vài lời, nhưng kết quả lại trở thành kẻ đồng lõa.
Trong lúc nhất thời cả nhà ba người tay cầm dưa hấu cực kỳ hợp với tình hình.
Định mệnh vô hình trong khoảnh khắc này đã đạt đến đỉnh cao.
Con gái phản ứng đầu tiên: “Hôm qua nằm suốt cả ngày, chắc cơ thể đã cứng đờ rồi. Ba mẹ, con đỡ ba mẹ ra ngoài đi dạo nhé, nhìn trời cũng không tệ.”
Đường không có tuyết đọng, cũng không trơn trượt.
Ông bà lão đáp lại: “Được, được, được.”
Chưa kịp đợi con gái đến đỡ, hai người đã lật chăn xuống giường rời khỏi phòng bệnh, bước đi nhanh nhẹn.
Bạch Thủy Kim: …
Lúc này Bạch Thủy Kim ngượng ngùng đến mức chân trong chăn cũng cào lên.
Sau khi cả nhà ba người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Vương Hoàn Tu.
Từ khi tiếng chuông reo lên, Vương Hoàn Tu đã nhìn cậu với vẻ khinh miệt của một vị quan tòa, trong mắt mang theo sự lạnh lùng.
“Anh xã à, đây chỉ là hiểu lầm.”
“Ừ, anh đang nghe đây.”
Bạch Thủy Kim thở phào nhẹ nhôm: “Vậy thì tốt.”
May mà Vương Hoàn Tu có thiết lập là tổng giám đốc ngang ngược lạnh lùng, chứ không phải là ngốc bạch ngọt cứ lắc đầu tui không nghe tui không nghe khi có hiểu lầm.
Điều này cho Bạch Thủy Kim đủ cơ hội để giải thích. Cậu thở ra một hơi, chuẩn bị giải thích, miệng vừa phát ra một âm tiết.
Vương Hoàn Tu: “Tiếp tục bịa đi.”
“…”
“Anh xã à, thực ra tiếng chuông này em đã muốn đổi từ lâu rồi. Chỉ là điện thoại luôn ở chế độ im lặng, tối qua chơi game mới bật lên, nên quên mất.” Sợ Vương Hoàn Tu không tin, Bạch Thủy Kim lại nói thêm, “Thật đó!”
Nhưng dù cậu có giải thích, ánh mắt đen tối của Vương Hoàn Tu cũng không thay đổi chút nào.
Rõ ràng đối với những lời biện minh yếu ớt của cậu, đối phương không tin một chữ.
Bạch Thủy Kim lo lắng đến mức cuống lên, không thể không bò loạn trên giường.
“Anh xã à, anh phải tin em!” Bạch Thủy Kim di chuyển trên giường, ngồi đối diện với Vương Hoàn Tu, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Vương Hoàn Tu khoanh tay ngồi đó không nói gì.
“Em và anh ta không có quan hệ pháp lý gì, chỉ có quan hệ với anh.”
“Nguyên cáo và bị cáo?”
“…” Bạch Thủy Kim tức đến mức muốn lật bàn, không phải vậy mà.
Thực ra cậu rất quan tâm đến Vương Hoàn Tu, vì đối phương là người duy nhất trên thế giới này có mối quan hệ với cậu, giống như gia đình mà cậu luôn mong đợi.
Từ nhỏ cậu đã khao khát có gia đình, cảm giác rằng cả gia đình ở bên nhau là điều hạnh phúc nhất, cũng là điều cậu mong muốn nhất.
Vì vậy cậu không muốn đối phương hiểu lầm. Hơn nữa nếu đối phương thực sự hiểu lầm, cậu sẽ bị phân thành từng mảnh cho cá mập ăn.
“Anh xã à, em thực sự không thích Bùi Tri Hành.”