"Tính tình Nam Kiều kiêu căng ương ngạnh, lại là một nha đầu không có đầu óc."
Nam phu nhân đặt tay ra khỏi tay thị nữ đang hầu hạ, ngữ khí nhàn nhạt, "Lý di nương thoạt nhìn có chút thông minh, kỳ thật cũng chỉ là ỷ vào một chút nhan sắc mà tranh sủng trước mặt cha con, làm cho cha của con tạo áp lực cho ta mà thôi.
Trước kia ta lười để ý đến bọn họ, thời gian qua lâu rồi, bọn họ lại cho rằng ta là người dễ khi dễ, tính tình mềm yếu...
Thật, nếu nói Nam Kiều cùng nương nàng có tâm kế thâm trầm gì, vậy thì cũng quá đề cao đôi mẹ con này rồi."
Nam Hi gật đầu: "Nương nói đúng, kỳ thật cái chân chính đáng để trong lòng lại là vị Liễu thị kia."
Một nữ tử sống ở Câu Lan Viện dựa vào bán sắc bán tướng mà sống, thì thủ đoạn mới là cao siêu.
Nghe nói trước kia Liễu thị là hoa khôi thanh lâu, mỹ mạo nhất đẳng tự nhiên, ngoại trừ dung mạo, nghe nói tính tình cũng dịu dàng ôn nhu, giống như một đóa hoa xinh đẹp lương thiện, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, cho nên càng dễ dàng nắm bắt được trái tim của nam nhân.
Người phụ thân quyền cao chức trọng này của nàng sao có thể tránh được mị lực phong tình của Liễu thị, mười sáu năm trước liền chuộc thân cho nàng ta...?
Mười sáu năm trước?
Nam Hi nhíu đôi mày lại: "Nương, phụ thân cùng Liễu thị đã duy trì mối quan hệ mười sáu năm rồi?"
Nam phu nhân nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu: "Cũng không phải là duy trì mười sáu năm, giữa chừng bị đứt đoạn. Việc này ngay từ đầu ta cũng hoàn toàn mông lung, căn bản không biết sự tồn tại của Liễu thị."
"Năm đó lúc ta có thai, phụ thân con đã bắt đầu nâng tiểu thϊếp vào cửa, mới đầu đối mặt với ta còn chột dạ, nhưng ta năm đó trẻ tuổi, lại xuất thân thương hộ, ở bên trong nhà cao cửa rộng khắp Đế Đô quyền quý, ta giống như là không hợp nhau."
"Nghĩ thân phận chính mình có khả năng đích xác bôi nhọ hắn, trong lòng cũng có chút áy náy, hơn nữa năm đó có rất nhiều phu nhân quan gia ở trước mặt ta nói nam nhân vốn nên tam thê tứ thϊếp. Dần dà, ta giống như đã tiếp nhận cách nói như vậy."
"Lại không nghĩ rằng phụ thân con càng ngày trầm trọng thêm, tiểu thϊếp nạp một phòng rồi lại thêm một phòng, ta tuy rằng có thể nhẫn nhịn, lại cũng đối với hắn ngày càng thất vọng.
Kỳ thật một nam nhân phong lưu háo sắc không phải là cái sai gì lớn, nam tử thế gian vốn là như thế, nhưng hắn đối với ta tột cùng có bao nhiêu tình cảm, ta cũng có thể hiểu rõ được."
Nói tới đây, khoé miệng nàng hiện lên tia trào phúng: "Về sau có khả năng công thành danh toại, hắn liền không nghĩ đến người vợ tào khang đã trợ giúp hắn, hắn nhanh chóng cắm rễ ở Đế Đô, cùng mấy nhà quyền quý Đế Đô xây dựng quan hệ, thông qua phương thức liên hôn đạt được lợi ích. Tóm lại, một năm rồi một năm sau đó, ta cũng đã quen với những chuyện đó rồi."
Đương nhiên đã tự nhiên thành thói quen, còn có cái gì mà không thể tiếp nhận được?
Sau khi sinh hạ nữ nhi, cảm tình nàng đối với trượng phu từ thâm ái biến thành thất vọng, lại từ thất vọng biến thành chết lặng, sau đó vẫn luôn chết lặng cho đến hiện tại bây giờ.
Nam phu nhân phân phó thị nữ bên người đi chuẩn bị cơm trưa, sau đó ngồi đối diện Nam Hi, bưng chung trà: "Phụ thân con năm đó cùng Liễu thị từng có một đoạn tình cảm, nhưng nàng ta rốt cuộc là nữ nhân chốn thanh lâu, phụ thân con là người xem trọng danh dự, cho nên kỳ thật năm đó cũng không có ý nghĩ muốn chuộc thân cho Liễu thị."
Nam Hi nghe đến đó, trong lòng biết có ẩn tình khác: "Sau đó như thế nào lại sinh ra Nam Nguyệt?"
Mười sáu năm trước Liễu thị chính là hoa khôi chạm tay là bỏng của thanh lâu, là cây hái tiền của Câu Lan Viện, tú bà sao có thể cho phép nàng mang thai?
"Sau đó phụ thân con cùng Liễu thị cũng cắt đứt mấy năm, đại khái lúc con được bảy tuổi, ta mới biết được năm đó phụ thân con ở cùng Liễu thị, trong đêm xuân đó đã ăn nằm với nhau, lúc sau nàng ta đã lén lút sinh hạ Nam Nguyệt."
"Vậy phụ thân có biết không?"