Nhưng vấn đề là nương của Nam Kiều lại không có bạc.
Nam Kiều tức giận, cố gắng nhịn, vẫn như cũ mà ăn nói khép nép, mở miệng: "Chi tiêu trong phủ không phải do mẫu thân làm chủ sao? Ta cần dùng tiền, đương nhiên là đến tìm mẫu thân."
"Nếu vậy thì sao? Trong nhà đều có quy củ." Nam phu nhân nhấc chân bước vào phòng, "Nếu mỗi người đều giống như các ngươi như vậy, cho dù núi vàng núi bạc cũng không đủ tiêu xài."
Nam Kiều sắc mặt biến đổi: "Chính là..."
"Mỗi người trong phủ đều có tiền tiêu hàng tháng, tiêu chuẩn cũng là dựa theo thân phận từng người mà định, là ai cũng đều không có ngoại lệ." Nam phu nhân nhàn nhạt nói, "Bạc không đủ dùng, chỉ còn cách các ngươi tự mình nghĩ cách."
Nam Kiều thay đổi sắc mặt mấy lần: "Trước kia cũng không phải..."
"Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại." Nam phu nhân ngữ khí nhàn nhạt, "Không có quy củ thì không được đòi hỏi điều gì."
Nói xong, Nam phu nhân lại lạnh lùng nhìn lướt qua hạ nhân trong phòng, "Các ngươi nghe thật rõ cho ta, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ đại cô nương ra, bất luận kẻ nào tiến vào viện ta đều phải thông báo trước, các ngươi đem mệnh lệnh này truyền xuống, để hộ vệ bên ngoài cũng đều biết."
"Vâng."
"Nếu như có người không liên quan xông vào, cứ theo gia quy mà xử trí."
"Vâng."
Nam Kiều bất mãn: "Dựa vào cái gì mà đại tỷ được ngoại lệ?"
"Bởi vì Hi Nhi là đích trưởng nữ nhà này, là đại tiểu thư nhà này." Nam phu nhân nhìn nàng, gằn từng chữ một, lời nói vô cùng rõ ràng, "Bởi vì Hi Nhi là nữ nhi ta thân sinh, đây là đặc quyền nàng vốn nên được hưởng, ngươi có ý kiến gì?"
Nam Kiều đương nhiên là có ý kiến, hơn nữa ý kiến rất lớn.
Trước kia vì sao không có nhiều quy củ như vậy? Là bởi vì hôm nay Nam Hi đột nhiên trở về, cho nên quy củ liền nhiều lên, bạc cũng đều không lấy được?
Nam Kiều lạnh lùng mà nhìn thoáng qua Nam Hi, nghĩ nhất định là nàng ở giữa chơi xấu, ở trước mặt đại phu nhân châm ngòi ly gián, nếu không vì sao quả hồng mềm trước kia lại có thể đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy?
Nàng cùng nương nàng tới đây lấy bạc cũng không phải một lần hai lần, đại phu nhân chưa từng cự tuyệt qua một lần, các nàng muốn bao nhiêu đều chu cấp bấy nhiêu, chỉ duy nhất hôm nay.
"Đại tỷ." Nam Kiều nhấp môi, ngữ khí mang theo vài phần không tình nguyện, "Trước kia là ta không hiểu chuyện, về sau ta nhất định phụng dưỡng mẫu thân thật chu toàn, tuyệt đối không dám có nửa phần bất kính, bây giờ tỷ tỷ có thể tha thứ cho ta được không?"
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Trước tiên cứ lấy được bạc về tay đã rồi tính.
"Về sau còn xem biểu hiện của ngươi." Nam Hi thờ ơ nói, "Hy vọng ngươi có thể nói được làm được."
Nam Kiều vui vẻ: "Vậy lần này..."
"Lần này cái gì?" Nam Hi nhướng mày, mặt mày lạnh nhạt, "Chỉ trong vòng một ngày mà hai mẹ con các người liên tiếp tới nháo loạn, còn kéo theo phụ thân đến, ngươi thật sự nghĩ ta là hổ giấy không biết giận sao?"
Nam Kiều cắn răng, nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi: "Ngươi..."
Nam Hi nói: "Ta cái gì?"
Nam Kiều đang muốn nói lại, bỗng dưng đối diện với cặp đồng tử thanh lãnh xa cách của Nam Hi, hai con ngươi đen nhánh như ẩn chứa vô tận địch ý lạnh lẽo, chỉ nhìn đến thôi Nam Kiều chợt rùng mình, lửa giận tràn ngập trong nháy mắt đã bị diệt sạch, chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi.
Thật giống như gặp quỷ.
Vì cái gì mà nàng đột nhiên có khí thế lạnh lẽo như vậy, so với vị quận chúa kia còn làm tim người đập nhanh?
"Về đi." Nam Hi nhàn nhạt nói, "Về sau không được mẫu thân cho phép, thì đừng bước vào Thính Vũ Lâu."
Lời vừa dứt, Nam Hi trực tiếp đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Nam Kiều xoắn chặt khăn tay, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm cửa phòng, chỉ tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai mắt bốc hỏa.
Vào đúng lúc này, Ngân Sương giống như hung thần đứng ngoài cửa lạnh lùng mở miệng: "Còn không mau cút đi?"