Chương 7
Mùa đông như vây kín kỉ niệm của đôi mình…lúc đã xa vắng nhau…dường như anh quên lối quay về dẫu nghe lòng còn đó bao thiết tha…Tôi tiến tới gần chỗ Lâm những vết sẹo trên ngón tay anh vẫn còn đó …vết sẹo quá khứ đó có lẽ anh đã quá đau đớn nên anh muốn quên đi tôi,anh ấy có lẽ trước khi quyết định đã rất hận tôi…
Lâm ngại khi thấy cô gái đứng gần hơn tới mình …anh ta ngạc nhiên hơn khi Thảo nhìn chằm chằm vào mình…
“như thế cũng tốt…chỉ cần không tổn thương nữa thì có ngược thời gian và ngược về quá khứ chỉ cần em nhớ là đủ”
Thảo kiễng chân lên hôn lên môi Lâm…Huy quay đi bật khóc như đứa trẻ…Lâm đẩy tôi ra rồi lùi lại
Lâm: cô điên à
Lâm chợt thấy tim mình đau nhói …anh ta giữ tay lên tim mình rồi cố đứng vững…
-hãy cứ nhớ tôi như một kẻ điên qua đường…một kẻ điên từng yêu
Lâm ôm ngực còn tôi dắt tay hai đứa trẻ quay đi vừa đi vừa khóc…quên em đi…cám ơn anh vì tất cả
Huy: chị Thảo…
Huy gọi nhưng Thảo vẫn bước thẳng còn Lâm ngã quỵ xuống nền đất anh ta trước khi ngất đi vẫn nhớ dáng cô gái dắt tay hai đứa trẻ sinh đôi bước đi khuất cho tới khi măt Lâm nhắm hẳn lại…
Tôi trở về nhà rồi theo bố mẹ đến nơi hẹn,đến một nhà hàng sang trọng tôi thấy Ngô văn đang ngồi bên trong,tôi cứ nghĩ đi nhầm nhà hàng…
Tôi: tôi xin lỗi
ngô văn: con đừng đi
Nghe ông ta gọi câu con đừng đi tôi quay lại nhìn Ngô văn
-chú vẫn đang nhầm thì phải cháu là
-là phạm Phương thảo là con gái của bố,bố xin lỗi con
Tôi thấy mẹ ôm miệng khóc ,bố thì dắt hai đứa nhỏ cúi đầu…nghe mẹ kể lại câu chuyện được cho con trong bệnh viện,tôi như chết lặng khi bị mẹ bỏ rơi
mẹ: khi đó mẹ sốc quá nên đã xin cô ấy vì cô ấy kể vs mẹ có ý định cho con đi và mẹ đã giấu kín chuyện đó cho tới khi gặp ánh mẹ đã nghi ngờ nhưng cứ nghĩ trên đời này người vs người giống nhau…giờ thì mẹ đã hiểu tại sao?
Tôi rơi nước mắt vô định,cuộc đời tôi có lẽ chưa bao giờ thật sự được thanh thản và hạnh phúc…
Ngô văn nhìn hai đứa cháu mà ông ta cứ ngồi buồn khóc rưng rức…
Bố Thảo: con bé sẽ về ở đâu vậy,chúng tôi có thể đến thăm con bé và lũ nhỏ không?
-được chứ gia đình tôi luôn mở cửa chào đón anh chị…tôi xin lỗi vì đã đón con bé quá muộn,bố hai đứa nhỏ là ai sao k thấy nhắc tới…
-là Trịnh Lâm …chính là cha của hai đứa trẻ,hai đứa nó yêu nhau vất vả lắm
-lỗi 1 phần do tôi ,tôi biết chuyện đó
-chúng nó trải qua rất nhiều đau khổ rồi ,sau khi bị đâm con bé suýt chết lại dc trịnh Sâm cứu nhưng hắn đem lòng yêu Thảo nên tiêm cho nó thuốc quên kí ức…nó hoàn toàn quên đi Trịnh Lâm …cho tới khi nó nhớ ra và gặp lại Trịnh Lâm chúng đã bỏ đi thật xa bỏ hết tát cả nhưng rồi gia đình Trịnh lâm k cho phép chỉ vì chúng tôi nghèo nên Thảo k hợp vs cậu ba họ trịnh,họ ép con bé rời xa Trịnh Lâm và nhốt Trịnh Lâm lại …chia tay thì con bé mang thai sinh ra hai đứa trẻ
Ngô văn ôm hai đứa trẻ rồi khóc ” ông xin lỗi,vì tính ích kỉ và độc ác của mình ông đã suýt tự tay gϊếŧ đi người thân của mình…ông nhất định sẽ bù đắp cho các con”…
Bố Thảo: ông giờ là chủ tịch quốc hội,con bé sẽ k còn là con của người nghèo như chúng tôi nữa…
Tôi mở cửa vào khi nghe bố nói vậy…
tôi: con k đi đâu hết,con chỉ muốn ở bên gia đình mình
Mẹ thảo: ông ấy mới là bố con
Tôi: vậy mẹ tôi đâu,ông có cho tôi dc một gia đình đầy đủ và ngập tràn yêu thương như thế này không,ông ép ánh phá thai rồi bh ông lại để cho cô ấy lấy Hiếu …ông k thể ngăn cản nổi cái thứ gọi là tình yêu và ông k bh hiểu thế nào là tình yêu của các con mình đã và đang yêu ai,ông lên chức cao để làm gì…để mất hết tất cả …mất người thân mất đi tình cha …
Ngô văn: bố sai rồi con xin hãy cho bố một cơ hội,bố đến từng này tuổi rồi chỉ cần dc ở bên con cháu thì bố không cần gì cả
-tôi k bh tha thứ cho ông…
Tôi quay đi bỏ chạy ra ngoài…phóng xe đi trên đường tôi rẽ vào quán bar…vào bên trong tôi ngồi uống rượu một mình…từ khi xa lâm tôi luôn mượn rượu để quên đi chuyện xưa,đêm đến tôi lại say để dễ ngủ để dễ quên…
Lâm ngồi trong bệnh viện nhìn ra bên ngoài gương mặt đờ đẫn…phu nhân mở cửa vào
phu nhân : sao đột nhiên con lại đau tim vậy,chẳng phải đã phẫu thuật rồi sao,bấy lâu nay không tái phát mà nay sao lại thế này…Huy nói cho bác biết có chuyện gì
Huy: cái này do
Lâm: mẹ…quá khứ của con có đoạn nào bị lãng quên không
Phu nhân ấp úng đổi sắc mặt ” con hỏi linh tinh gì vậy”
-con hỏi vui vậy thôi sao mẹ phải căng thẳng vậy
-mẹ lo thôi …
-con bị tim đâu có bị não
Lâm hỏi dò mẹ mình rồi bà xoa đầu con trai
-nghỉ ngơi đi mẹ đi có việc chút đã nhé (lảng tránh)
cửa mở ra cô gái khóc lóc lao vào ôm Lâm
Thanh (vợ đính hôn): anh có làm sao em chết mất đó
-điên anh thì có thể làm sao được
-đừng dọa em nữa nhé…
Tôi nhớ lại ngày còn bé khi anh và chị gái nói tôi k giống họ…không giống …(tôi tu hết ly rượu)…cứ ngồi uống hết ly này tới ly khác tôi đứng dậy say lảo đảo thì có người đứng trc mặt tôi
Trịnh sâm: là em đúng k Thảo,là em thật rồi
-tránh ra
-em dạo này thế nào có ổn k
-ổn khi k gặp anh
-anh k còn yêu em như xưa đau nên đừng tỏ ra kiêu căng
khoác vai tôi…tôi gạt tay nhưng say nên anh ta ghì chặt
-bỏ ra
-anh k bỏ
-bỏ ra không
đang định kêu lên thì hai cô gái như vệ sỹ đi tới đỡ tay tôi
vệ sỹ: tiểu thư xin bước cẩn thận ,ông chủ đang rất lo lắng và yêu cầu chúng tôi đưa tiểu thư về
-tiểu thư gì
tôi say rồi gục luôn…Trịnh sâm đứng nhìn rồi thắc mắc ” tiểu thư sao”
Ngô văn nghe hai đứa cháu kể
bo: mẹ hóc (mẹ khóc)
bi: xong mẹ thơm môi chú cao cao
Ông gãi đầu kiểu khó hiểu…bố mẹ Thảo cũng ở đó nghe chăm chú
Ánh: liệu có khi nào thảo nó gặp lại Trịnh Lâm không
Hiếu: em có ảnh k cho bọn trẻ xem ảnh
-em có,tất nhiên là có…
ánh đưa ảnh cưới của Thảo và Lâm cho lũ trẻ xem
bo: mẹ giống bác
ánh cười nhẹ
ánh: uk mẹ là em của bác mà nhưng mẹ xinh hơn bác đấy…
bi: đúng chú này làm mẹ hóc
bo: đúng rồi ạ…
Ngô văn: được mai tôi sẽ đến gặp Trịnh vũ
mẹ Thảo: liệu dc k
-con tôi giờ là ai chứ tại sao lại k dc,mai sinh nhật Trịnh vũ tôi sẽ đưa con bé tới
ánh: làm luôn đi bố hai đứa nó khổ nhiều rồi
Hiếu: anh tự hào về em ,em thật sự đã trưởng thành ánh ạ…
Ngô văn: đưa tiểu thư xuống thẳng Đà Lạt…
Tôi hôm sau thấy tiếng con gọi
bo: mẹ tỉnh đi
bi: mẹ dậy muộn đấy …hoa đẹp lắm mẹ xem hoa đi
Tôi xua tay
Tôi: hoa ở đâu yên để mẹ ngủ lúc nữa…
Ngô văn quay lại nói lớn ” tỉnh đi con đến nơi rồi”
Tôi bật dậy thấy đang ở nơi nào đó rất quen mà vẫn đang có hơi men nên vẫn chưa kịp nhớ…
Tôi: chú đưa tôi đi đâu vậy
-đến nơi đáng lẽ thuộc về con
Trịnh vũ ra cửa tiếp đón niềm nở
Trịnh vũ: ngô văn tới rồi sao cứ nghĩ ông bận quá mà k tới chứ
-tới chứ,nhất định phải tới…tôi tới cùng con gái mình
-ồ…cô ánh sao
-không con gái thứ hai của tôi Ngô Thu Thảo…
Tôi thấy bố mở cửa xe…tồi nắm táy con bước xuống trc sự chứng kiến của cả gia đình họ Trịnh …
Liên: mợ ba…mợ ba về rồi
Đúng lúc Lâm và cô vợ mới đính hôn đi từ trong ra
Quân: chuyện gì thế này
Ngô văn: tôi đến trả con dâu cho anh cùng hai đứa cháu hy vọng anh tự biết đường xem xét…
Cô vợ đính hôn đứng cạnh phu nhân…
Hà: ai vậy mẹ,ai vậy anh Lâm là vợ anh quân hay sao ạ
ngô văn: là vợ của cậu ba nhà họ Trịnh đây chắc cậu chưa quên chứ cậu Trịnh Lâm…
Tôi không biết giấu mặt đi đâu còn phu nhân nhìn hai đứa bé rồi bà lấy khăn che đi vẻ như sắp khóc…
Lâm đứng nhìn cô gái hôn lên môi mình…lại là cô gái đó,rốt cuộc cô ta là gì của mình..
–
---------