Chương 8 - End
Chap cuối: Gặp Đúng Người 2Chẳng biết trong chúng ta ai đã sai để lỡ đánh mất tương lai…
Tôi bàn tay run lên nhưng khi bố tôi nắm lấy…bàn tay ấm áp của ông đã khiến tôi bớt sợ hãi hơn…
Bố: con ngẩng cao đầu mà sống,giờ thì không ai có thể phân biệt hay dè bỉu con của tôi nữa
Trịnh vũ: chuyện này là sao Ngô văn,ông đang làm trò cười đấy à,cô gái này là ai,đâu phải cô ánh…
-đây là con gái út của tôi như tôi đã nói,đứa con mà tôi thất lạc giờ tôi đã thấy cháu,có nhiều chuyện xảy ra khiến bố con tôi không thể gặp nhau …tôi giờ chỉ muốn bù đắp cho con của mình…
Cả gia đình họ Trịnh ngạc nhiên nhất là Trịnh Vũ…ông ta không ngờ Thảo là con gái của Ngô văn…
Trịnh vũ: đúng là chuyện thật khó tin nhưng nếu em đã nói vậy thì anh tin,chuyện hai đứa đã qua giờ anh chỉ có thể nhận cháu còn con trai anh thì lại có người khác,chúng nó đã chia tay
-anh nói thế là thế nào chỉ có thể nhận cháu,anh nghĩ tôi bị điên hay sao mà lại đưa cháu cho anh rồi để anh đá con tôi như một cái rẻ lau,đấy là con tôi giờ có thân phận nếu như nó là đứa trẻ không có gì trong tay thì chắc ông sẽ còn đối xử vs con tôi thế nào đây?
-vậy hãy tự hỏi bản thân em đi Ngô văn,chính em còn thuê người sát hại con mình còn gì
Tôi ngạc nhiên nhìn cha mình…
Ngô văn: không phải như con nghĩ đâu Thảo…
-chúng ta về thôi,con không cần bố phải tìm chồng cho con,tự con biết con phải làm gì,con và Trịnh Lâm đã chia tay 5 năm rồi và con không nuối tiếc bất cứ điều gì tại nhà họ Trịnh…
Cô gái tên Linh ,cô vợ chưa cưới của Lâm đứng thẫn thờ
Phu nhân: con có thể ra sảnh tiếp khách dc k Linh,nhà bác có chuyện riêng cần nói …
Linh: à vâng…con chào bác…(quay đi quá sốc nên đi lảo đảo)
Phu nhân: Thảo…hãy để hai đứa trẻ đó cho ta nuôi,nó là máu mủ nhà họ Trịnh lại còn là con trai
Tôi: nó là con của cháu,phu nhân hiểu sai rồi
Phu nhân chạy ra ôm hai đứa bé …
Phu nhân: k ai dc đưa cháu tôi đi đâu cả
Ngô văn: nhà bà đừng hòng giữ…
Trịnh vũ: bà để hai đứa nhỏ cho họ
Phu nhân: ông nỡ không,cả đời ông làm gì cũng luôn cho mình là đúng vậy mà cháu của mình ở đây mà ông bất lực không thể làm gì được là sao…
Lâm: thôi hết đi,con hỏi bố mẹ cô ta là ai?
Ngô văn: cái gì bây giờ cậu nói con tôi là ai là thế nào
Tôi tóm lấy tay bố tôi khi bố tôi chỉ vào mặt Lâm..
Tôi: chúng ta chẳng là gì cả ,chưa từng gặp,chưa từng yêu nhau,cũng chưa từng được bên nhau
Thảo nói rồi nhìn thẳng vào Lâm…Lâm thấy đau tim anh ta cố gắng đứng vững…
Lâm: Mẹ…con hỏi mẹ những đứa trẻ này là ai,nếu là con của con vậy sao cô ta lại nói vậy…
Phu nhân nước mắt chảy ròng rồi nhìn con trai…
Trịnh vũ: bà không được
Phu nhân: cậu ba nhà họ Trịnh đứa con ngoan của mẹ đã từng đánh đổi tất cả để yêu một cô gái dù cho cô gái ấy là giả mạo…đứa con trai của mẹ từng vứt bỏ cả gia đình này để được đổi lấy tình yêu mà nó muốn…
Trịnh vũ: câm miệng,ngày mai nó cưới rồi cô hiểu không?
Phu nhân: có một cậu ba họ Trịnh vì yêu một cô gái đã cào nát đầu ngón tay mình để được thoát ra ngoài gặp cô gái ấy
Tôi ôm mặt đến nỗi nước mắt chẳng còn có thể rơi…nghe lại chuyện tim tôi đau nhói…người đó đã yêu mình đến thế nào?
Phu nhân: con trai à người con gái mà con nói vs mẹ “Chẳng bao giờ dại khờ yêu ai mà có thể thấy được mình đã sai,quay đi quay lại cũng chẳng thương ai ngoài cô ấy cả”…cô gái ấy đang đứng trước mặt con…
Lâm: con không phải đứa như thế,mẹ nói dối,nếu là như thế sao con chẳng nhớ gì về cô ta
-Huy nói cho mẹ hai đứa tình cờ gặp nhau hôm con nhập viện,cô gái đó chính là nguyên nhân khiến con đau tim bởi vì trái tim của con luôn dành cho cô gái ấy…
-con không tin,con tuyệt đối không tin,mẹ đang nói dối
Trịnh vũ: bà thôi đi
Lâm nhìn tôi rồi lặng lẽ quay đi,đôi mắt anh ta vô hồn…
Lâm đi như kẻ mất hồn,trái tim quặn đau vừa đi vừa giữ tay lên tim mình…cơn mưa đổ xuống…Thùy thấy Lâm đi qua mình định chào nhau nhưng Lâm cứ vậy đi qua như người không hồn…anh ta về phòng mình rồi vội vã mở cuốn sách mà anh ta hôm trước thấy có tấm ảnh bị cháy gần hết chỉ còn đúng nửa khuôn mặt được kẹp trong một cuốn sách có tên “Nắm giữ trái tim”…tay Lâm run run mở lại xem gương mặt cô gái ấy đúng là Thảo…gương mặt đúng là cô gái ấy…phía sau tấm ảnh có ghi chữ ‘ Anh yêu em”…Lâm bật cười rồi ngồi đờ đẫn …
Linh mở của vào rồi khóc lóc “ chuyện là sao vậy anh Lâm,sao lại có cô gái dắt hai đứa trẻ tới nói là con của anh,em thấy hoang mang quá …anh có thể nói cho em biết…Linh thấy Lâm đang cầm tấm ảnh trên tay …
Lâm: tất cả là nói dối,tất cả là nói dối
Linh: anh đang nói gì vậy
Lâm: ngày mai chúng ta sẽ kết hôn em nên về nghỉ ngơi sớm đi,chuyện hôm nay đừng bận tâm…
-vâng,anh cũng nghỉ ngơi đi,em tin anh…(Hôn lên trán Lâm)
Tôi trở về nhà sau khi phu nhân quyết định không tranh giành quyền nuôi con vs tôi
Phu nhân: thi thoảng cho ta qua thăm lũ nhỏ,Lâm giờ nó quên hết mọi chuyện rồi,hai đứa giờ đã có hai cuộc sống mới hai lối đi riêng vậy hãy cho nhau những cuộc đời mới nhé con…quên chuyện cũ đi có lẽ tốt hơn…
Trở về nhà bố tôi tức tối rồi bảo tôi thu xếp đồ
Bố: con theo bố về nhà ngoài Hà Nội ,cả bố mẹ nuôi con cũng sẽ sống chung vs chúng ta như ý con muốn
-vâng
-không nên lưu luyến gì cái loại nhà đó cả
Ánh: kìa bố phải nghe xem ý Thảo nó thế nào chứ
Tôi: em sẽ về bắc ,em k muốn ở trong này nữa gần họ sẽ dễ chạm mặt
Ánh: Lâm nó k ý kiến gì về lũ trẻ à
-anh ấy quên hết mọi chuyện giống như em 7 năm trước rồi,dù sao như vậy cũng tốt
-có tốt thật không,nếu còn yêu trong lòng sẽ rất đau đớn
-có đau em cũng sẽ cố giữ lại cho đến khi em k thể thở nữa…em mệt mỏi quá rồi
ÁNH ôm Lan anh rồi buồn bã khi thấy em đang khóc,ít nhất ánh còn có thể ở bên người mình yêu còn Thảo thì không,ông trời để cho họ xa cách một cách tàn nhẫn….
Hôm sau là lễ cưới của Lâm…chú rể bước ra trong bộ vest đen lịch lãm…trên đường tới nhà thờ Lâm hỏi Huy…
Lâm: cô gái đó là người chú từng rất yêu đúng không?
-dạ vâng đã từng rất yêu cô Thảo,chính chú là người sẵn sang chết vì cô ấy
-sâu đậm vậy cơ à,nhưng chú thật sự không còn nhớ gì
-chú nhớ lại chắc sẽ k làm lễ cưới này đâu nên số phận đã quyết định rồi thì chú cứ làm những gì mình muốn
-có lý (Lâm suy nghĩ gương mặt trùng xuống nặng trĩu)
Sâm chuẩn bị tới lễ cưới thì thấy email máy tính hiện lên (máy tính của Thùy)
Thùy” hãy cho nhau thêm cơ hội”
Lâm” xin lỗi em trong lòng anh đã có người trong lòng rồi”…
Sâm đổi sắc mặt rồi gập máy tính lại….
Lâm bước vào lễ đường ,trước mặt mình là cô dâu…cô dâu cười rồi đột nhiên rơi nước mắt
Lâm đột nhiên nhớ nụ cười của Thảo khi trong bộ váy cưới …anh ta ôm đầu rồi bước gần hơn cô dâu…tiếng cô gái vang lên “ Anh Lâm” (tiếng của thảo)…
Lâm quay lại thấy cô gái đang tựa vai mình trên cánh đồng hoa tú cầu…lời chia tay tại vườn hoa năm đó
Thảo” chúng ta chia tay thôi bên nhau sẽ chỉ có thêm khổ đau,anh không thể bảo vệ em được “…
Lâm rơi nước mắt xuống nền lễ đường…
Linh: anh Lâm anh sao vậy…
Lâm: anh vẫn chưa quên một người anh từng yêu rất sâu nặng …
Lâm quay đi chạy một mạch…phu nhân ngồi cười gượng gạo trc mặt thông gia…
Trịnh vũ: tóm lấy cậu chủ nhanh lên…
Huy cùng Quân đứng chặn ở cửa
Quân: đi đi ,đi giữ lấy cô gái mà em yêu
Huy: nhất định đưa chị Thảo về chú nhé
Lâm: nhờ ở hai người,Huy giúp đỡ Linh nhé cháu thích cô ấy mà (Huy ngạc nhiên khi biết Lâm biết mình thích Linh)
Huy và người của anh ta cùng Quân và vệ sỹ của Quân cản người của bố anh ta
Trịnh vũ: chúng mày đều phản hết à…
Quân: hãy để cho chúng con được sống vs người mình yêu…
Trịnh vũ tức giận tát vào mặt Quân
Quân: bố cứ đánh đi con chấp nhận tất cả…
Lâm lái xe thật nhanh đến sân bay…thông tin Thảo đến sân bay về Bắc …anh ta chạy như kẻ điên tìm kiếm loạn sân bay…
Tôi ngạc nhiên khi thấy Lâm đứng ở sân bay đang ngó nghiêng…tôi bất chợt gọi
Tôi: Anh Lâm anh đang làm gì ở đây vậy?
Lâm vs tay ôm chầm lấy tôi
Lâm: anh cứ nghĩ chúng ta,chúng ta lại mất nhau lần nữa rồi,anh nhớ ra rồi,anh xin lỗi vì đã quên em,chỉ vì anh sợ nỗi đau về trái tim sẽ k thể quên em,sẽ làm khổ em …giờ chúng ta có thể bên nhau dc chưa em?
Tôi cúi đầu vào vai Lâm dù tôi không trả lời nhưng tôi biết lòng mình chỉ có người này cho đến khi nào chết đi…chỉ có cái chết mới khiến chúng tôi k thể nhớ về nhau…
Ngô văn đứng nhìn con gái rồi cười nhẹ và thở dài…” đến lúc con có hạnh phúc rồi”…
Điện thoại của Lâm reo lên là sâm…anh ta gọi cho Lâm và Quân cùng lúc….
Sâm: các chàng trai bố đã được về hưu từ 5p trước giờ thì chúng ta tự do rồi…
Lâm cười lớn rồi kéo tay tôi đi…dù chẳng biết là tới đâu miễn là bên nhau
Lâm: lần này sẽ chẳng ai có thể chia cách anh em và các con được nữa…anh Sâm thật ra giờ rất yêu Thùy…Thùy nhắn cho anh hãy cho anh và em cơ hội và anh Sâm đã ghen khi đọc được…Trang và Quân cũng đang chờ chúng ta…
Lâm dắt tôi ra bên ngoài đúng lúc sâm thùy,quân trang đỗ xe đến cửa sân bay…chúng tôi ngước nhìn chuyến bay lên cao và tự nhủ từ giờ chúng tôi những chàng trai và nàng dâu họ Trịnh sẽ mãi mãi sát cánh bên nhau dù cho có điều gì xảy ra đi chăng nữa chúng tôi cũng đã “ Gặp Đúng Người”….
---------