Bi Kịch Của Đóa Trà Mi

Chương 2: Đồng nghiệp cũ

Như mọi ngày, tôi đến văn phòng trước mười phút, chấm công, bật máy tính và bước đến quầy bếp chung. Thói quen của tôi là pha một ly cà phê nóng hổi trước khi bắt đầu ngày làm việc. Tôi ngồi xuống, nhâm nhi từng ngụm cà phê, mắt đưa ra cửa sổ. Trời hôm nay thật đẹp, nắng vàng nhẹ nhàng trải dài trên những tán cây xanh mướt.

Khoảng 8 giờ 30, văn phòng đã gần như đông đủ. Team của tôi chỉ còn thiếu một người. Tôi liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh – vẫn trống. Trâm, cô gái trẻ ngồi cạnh tôi, đã vắng mặt hai ngày liền mà không một lời xin phép. Nhân sự gọi điện không được, sếp cũng đã vào phòng kiểm tra và tuyên bố rằng nếu Trâm nghỉ thêm một ngày nữa không phép, cô sẽ bị đuổi việc.

Trâm là một cô gái trẻ, mới chỉ hai mươi mấy tuổi, vừa chính thức vào làm chưa đầy nửa năm. Tôi không biết nhiều về hoàn cảnh của cô ấy, nhưng trong lòng tôi luôn có một nỗi nghi hoặc. "Trâm nhảy việc đột xuất sao?" – một đồng nghiệp ngồi cách tôi một ghế lẩm bẩm, nhưng câu hỏi ấy cũng chỉ lơ lửng trong không khí mà không có câu trả lời.

"Không thể nào, Trâm chưa bao giờ nghỉ không phép cả. Dù có nhảy việc cũng phải bàn giao đàng hoàng chứ," – một người khác lên tiếng.

"Hay là nhà cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?" – những lời xì xầm bắt đầu lan truyền khắp phòng.

Trâm sống trong một căn nhà trọ cùng bạn bè. Cô là một cô gái miền Trung, xứ biển, từng rời quê hương để lên thành phố học đại học và sau đó đi làm. Dù mới ra trường, nhưng kinh nghiệm làm freelance từ thời sinh viên đã giúp cô vượt qua thời kỳ thử việc một cách suôn sẻ. Lương chính thức của cô khá ổn, cộng thêm thu nhập từ việc làm thêm, Trâm đã không còn phải xin tiền từ gia đình. Hàng tháng, cô đều tự trả tiền sinh hoạt và thỉnh thoảng còn gửi về nhà một ít.

Những câu chuyện về người trẻ luôn hấp dẫn, nhưng chúng cũng nhanh chóng bị lãng quên khi công việc chất đống. Trong group chat của team, thỉnh thoảng có người than thở vài câu về việc Trâm vắng mặt, nhưng không ai quá gay gắt. Dù sao, chưa có quyết định chính thức nào về việc cô nghỉ việc, và cô vẫn là một phần của team.

Đúng lúc mọi người đang chìm đắm trong công việc, tiếng mở cửa vang lên đột ngột. Một bóng người vụt qua cửa như bị ma đuổi, cánh cửa đóng sầm lại. **RẦM!!!** Tiếng động lớn khiến cả phòng giật mình, ai nấy đều ngừng tay nhìn về phía cửa.

Trâm – nhân vật chính của những lời bàn tán – xuất hiện.

Cô bước vào với vẻ ngoài nhếch nhác, đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm. Trâm thở hổn hển, mặt mày tái mét, đôi mắt đỏ ngầu như vừa khóc. Cô chạy vội đến chỗ ngồi, bật máy tính và ụp mặt xuống bàn, vai run lên từng hồi. Có lẽ cô đang cố gắng lấy lại hơi thở.

Tôi lo lắng hỏi: "Trâm... em không sao chứ?"

Trâm từ từ ngẩng đầu, nghiêng mặt về phía tôi. Giọng cô khàn đặc, đứt quãng: "Không... không ổn chút nào... Em không ổn chút nào..."

Khuôn mặt cô tiều tụy, đôi mắt đỏ bừng, khóe miệng và đuôi mày đều có những vết bầm tím. Cả phòng lặng đi, không khí như đông cứng lại. Tiếng nức nở của Trâm vang lên, đầy đau đớn và sợ hãi.

"Em... em phải làm sao đây... Em sợ lắm..." – Trâm khóc nức nở.

Lúc này, tôi mới biết rằng ba ngày qua, Trâm không thể đến công ty không phải vì cô muốn, mà vì cô đã bị giam cầm trong chính căn nhà của bạn trai mình.