Tiết Khuyết hừ lạnh một tiếng, lười biếng đứng dậy: “Không cần, tôi đặc biệt muốn đi trên lầu.” Nếu Khương Dao muốn ở trên lầu, vừa lúc, anh đi lên lầu.
Mọi người đều biết Tiết Khuyết cùng Vệ Trạch Tư là bạn thân, ngày thường rất ít sẽ tranh phong tương đối như vậy. Mặc dù Tiết Khuyết nóng tính lên, Vệ Trạch Tư cũng là người thường thường bình ổn tức giận, lần đầu tiên thấy Vệ Trạch Tư thiếu kiên nhẫn như vậy, thế mà cùng Tiết Khuyết giằng co âm thầm phân cao thấp!
Trong lúc nhất thời, mọi người tò mò không thôi, sôi nổi tò mò “ bạn học của Vệ Trạch Tư”.
Lên lầu hai, Vệ Trạch Tư cũng không để mọi người gặp cô: “Cô ấy hiện tại có điểm mệt, đang nghỉ ngơi, chờ đến lúc ăn cơm tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.”
Hàn Diệu Vũ tròng mắt ở giữa Vệ Trạch Tư cùng Tiết Khuyết dạo qua một vòng, cười: “Vệ Trạch Tư, bạn học của cậu không phải là bạn gái của cậu đi? Giấu đến khẩn trương như vậy?”
Vệ Trạch Tư không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Hàn Diệu Vũ tức khắc hăng hái, kéo thật dài âm điệu mà ồn ào: “Tôi hiểu! Bạn gái tương lai đúng không? Mọi người có phải hay không đều hiểu lạp?”
Cô một bên nói một bên xem Tô Ly Ly, thấy đối phương sắc mặt khó coi, cô tâm tình liền càng vui vẻ. Chỉ cần Vệ Trạch Tư coi trọng không phải Tô Ly Ly, chính là cún con cô đều thích nghe ngóng!
Có thể trong tụ hội của Vệ Trạch Tư trốn trong phòng nghỉ ngơi, còn bị che chở, mọi người sao có thể không hiểu, nhất trí ồn ào lên: “Hiểu...”
Chỉ có Tiết Khuyết đen mặt: “Cô lỗ tai điếc? Không nghe được Vệ Trạch Tư nói là bạn học bình thường!”
Hàn Diệu Vũ không thể hiểu được mà nhìn nhìn anh ta: “Cậu kích động cái gì? Lại không có quan hệ đến Tô Ly Ly.”
Tiết Khuyết còn chưa nói cái gì, Tô Ly Ly lại nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của anh: “Đừng nói nữa.”
Tiết Khuyết vốn là tâm tình bực bội, bị túm liền càng phiền, khuỷu tay giơ cao, đẩy Tô Ly Ly ra, thiếu chút nữa đẩy ngã cô ta.
Tô Ly Ly nửa ngày không hoãn lại, không thể tin được, Tiết Khuyết không chỉ không giúp cô, còn đẩy cô...
……
Thẳng đến thời gian ăn cơm, Vệ Trạch Tư mới đưa Khương Dao lại đây.
Trong nháy mắt Khương Dao vào cửa, thời gian như là bị ấn nút tạm dừng, chỉ có tiếng hút khí liên tục.
Âm thanh cười đùa của mọi người, đột nhiên im bặt.
Vệ Trạch Tư mang vào một cái thiếu nữ, nháy mắt, quanh mình hết thảy đều như là mất đi sắc thái, ánh đèn lộng lẫy đều không sánh bằng một phần vạn dung nhan của cô.
Hết thảy ở trước mặt cô, đều sẽ ảm đạm không ánh sáng, mất đi sáng rọi.
Chẳng sợ chỉ là nháy đôi mắt, thật cẩn thận mà nói “Chào mọi người”, đều có thể tác động đến tâm thần mọi người, vì cô mê muội, vì cô khuynh đảo.
Không ai trả lời cô, bọn họ đều chỉ là ngơ ngác mà nhìn cô, đôi mắt không chớp một chút, cái loại này diễm sắc nhϊếp nhân tâm phách không người có thể chống cự.
Bữa tôi được chuẩn bị tỉ mỉ, ai cũng chưa ăn ra hương vị, đã không người để ý đến mùi vị thức ăn, mọi người đều máy móc mà ăn đồ ăn bày trước mặt, tâm lại hoàn hoàn toàn toàn mà bị thiếu nữ mỹ lệ đến cực điểm bên cạnh Vệ Trạch Tư bắt mất.
Thẳng đến Vệ Trạch Tư đưa Khương Dao rời đi nhà ăn, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, sôi nổi đứng dậy cùng đi ra.
Vệ Trạch Tư quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn bọn họ, quay đầu giơ lên tươi cười: “Khương Dao, kế tiếp cô muốn làm cái gì? Cùng bọn họ chơi cùng nhau, vẫn là ở cùng tôi?”
Nhân có Tiết Khuyết ở đây, Khương Dao không dám quá làm càn, như là gà con đi theo gà mái già, nắm chặt Vệ Trạch Tư, kiên định mà tỏ vẻ muốn cùng anh cùng nhau.
Vệ Trạch Tư trên mặt ý cười gia tăng.
Lúc này, Tiết Khuyết đột nhiên mở miệng: “Vệ Trạch Tư, cậu là chủ nhà, không thể ném xuống chúng ta mà đi?”
Hàn Diệu Vũ liên tục gật đầu: “Mang theo Khương Dao cùng nhau, làm cô cùng mọi người đều quen thuộc quen thuộc”
Hôm nay Khương Dao trang điểm một phen, Hàn Diệu Vũ lại lần nữa luân hãm trước mỹ mạo của cô , thẳng đến giờ phút này mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được Vệ Trạch Tư muốn độc chiếm Khương Dao, cho nên cô nháy mắt đứng ở cùng một trận chiến tuyến với Tiết Khuyết, muốn từ trong tay Vệ Trạch Tư mang đi Khương Giao.
Mọi người cũng hy vọng như vậy, nhưng không ai dám mở miệng, giờ phút này mỗi người vì Hàn Diệu Vũ trầm trồ khen ngợi, chờ mong mà nhìn Vệ Trạch Tư.
Mọi người đều đã nhìn ra: bạn học Khương Dao thực tín nhiệm Vệ Trạch Tư, Vệ Trạch Tư nói cái gì nghe cái gì! Chỉ cần Vệ Trạch Tư ở lại, Khương Dao liền sẽ ở lại.
Nhưng Vệ Trạch Tư hiển nhiên không muốn làm người tốt.
Thẳng đến một thời gian sau khi Khương Giao rời đi, mọi người đều an tĩnh, trong lúc nhất thời đều đã quên muốn làm gì kế tiếp.
Vệ Trạch Tư cũng bị những người có ý tưởng quấn lấy, thẳng đến lúc chạng vạng, mới có cơ hội đi tìm Khương Dao.
Lúc ấy Khương Dao đang ở phòng bếp tìm chén, nấu mì gói.
“Đói bụng?”
Vệ Trạch Tư không biết khi nào xuất hiện ở phía sau có, khẽ mỉm cười hỏi cô.
Khương Dao có điểm ngượng ngùng: “Giữa trưa ăn có chút ít, nhìn đến có mì gói liền muốn ăn một ngụm.”
“Mì gói? Cậu còn muốn ăn cái gì, có thể gọi người tới làm.”
Khương Dao: “Loại mì gói này tôi không ăn qua, thoạt nhìn rất ngon?”
Vệ Trạch Tư hơi hơi nhấp miệng cười rộ lên, quay đầu liền gia nhập: “Ngẫu nhiên ăn một chút xác thật rất ngon, như vậy, tôi cũng có thể có một phần mì gói ăn sao?”
Khương Dao vui vẻ cười rộ lên: “Đương nhiên có thể.”
Cô xế ra hai gói mì, để vào trong chén, còn rất có hứng thú mà chiên hai quả trứng.
Vệ Trạch Tư dựa vào một bên, cười ngâm ngâm mà nhìn thân ảnh của cô, có chút xuất thần.
Khương Dao vừa quay đầu lại, hai người thiếu chút nữa đυ.ng phải.
Cô cười, xoay người cúi đầu, xem nồi, trên mặt có chút nóng lên.
Vệ Trạch Tư sau này lui một bước: “Chúng ta đi ra nhà ăn ngồi trong chốc lát đi”. Khuôn mặt mỹ lệ gần gũi làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa, Khương Dao bộ dáng này cực kỳ giống đang làm nũng, ngây thơ khiến khuôn mặt tuyệt mỹ tăng thêm một phân sắc thái động lòng người, mặc cho ai đều sẽ suy nghĩ bậy bạ.
……
Buổi chiều an tĩnh, cùng Vệ Trạch Tư mặt đối mặt mà ngồi, Khương Dao thực thích loại cảm giác này.
Tiết Khuyết quá hỗn, Mộ Thành quá lạnh, Vệ Trạch Tư là hoàn mỹ nhất!
Lễ phép, chu đáo, săn sóc, dịu dàng.
Hai người tương đối mà ngồi, bỗng nhiên cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn nhau cười.
Không ai ra tiếng, nhưng có không khí ái muội từ ngoài cửa sổ chậm rãi chảy vào trong nhà, lưu động ở trong không khí, phảng phất phân tử trong không khí sẽ khiêu vũ.
Có người vào phòng bếp ho khan một tiếng, bọn họ thế nhưng cũng chưa chú ý tới.
Tiết Khuyết thật mạnh giẫm một chân lên sàn, lại lần nữa lớn tiếng ho khan một tiếng.
“Hai người ở nhà ăn ngồi làm gì?”
Khương Dao hoảng sợ,cảm xúc kiều diễm tức khắc kinh tán, vội vàng đứng lên chạy vào phòng bếp: “Chúng tôi đang đợi mì gói, tôi đi xem!”
Thấy chính mình liền chạy, Tiết Khuyết bất mãn mà nheo nheo mắt.
Khương Dao vào phòng bếp, đang do dự muốn hay không chờ Tiết Khuyết đi rồi lại mang ra, thình lình một đạo thanh âm gần ở bên tai:
"Mì gói này là cô nấu cho Vệ Trạch Tư?”
Tiết Khuyết một bàn tay áp lên vai cô, hơi thở xa lạ nháy mắt bao phủ toàn thân.
Anh tiến thật sự gần, Khương Dao vừa quay đầu lại, hơi thở liền đan chéo ở bên nhau.
Khương Dao vội vàng chuyển đầu, không dám quay lại, hormone nam tính trên người Tiết Khuyết quá mức mãnh liệt, làm cô có chút không thích ứng.
Cô nhỏ giọng “Ân” một tiếng, ngoan ngoãn bất động, giống thú nhỏ bị trấn kinh.
Tiết Khuyết dựa đến càng gần, cằm cơ hồ đặt trên vai Khương Dao, thanh âm trầm thấp, thế cho nên ngữ điệu kiêu ngạo dĩ vãng đều thiếu không ít: “Như thế nào không quay đầu lại, sợ tôi? Tôi lại không ăn người.”
Khương Dao: “……”
Tuy rằng không ăn người, nhưng là diện mạo anh sắc bén, chiến tích quá vãng cũng phi thường có thể so sánh, nhìn tựa như giây tiếp theo liền phải gây khó dễ!
Khương Dao thanh âm càng nhỏ, nỗ lực giải thích: “Tôi không sợ cậu, tôi đương nhiên biết cậu không ăn người.”
Bả vai trầm xuống.
Tiết khuyết lúc này thật sự đặt cằm sát bên tai cô, chiều cao chênh lệch, anh cong eo, một tay đáp ở vai bên kia của Khương Dao, từ sau lưng xem, tựa như một đôi tình nhân thân mật đang lặng lẽ kề tai nói nhỏ:
“ Bạn học Khương Dao, cũng làm cho tôi một chén?”