Khương Dao cứng đờ gật đầu.
Tiết Khuyết lúc này mới đứng thẳng, buông cô ra, sau đó hai tay ôm ngực, đứng ở một bên nhìn cô nấu mì gói.
“Không nghĩ tới cô còn biết chiên trứng,” Tiết Khuyết ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, ngoài miệng lại giống đại gia, không chút khách khí mà đề ra yêu cầu, “Cũng chiên cho tôi quả trứng đi.”
Vệ Trạch Tư tiến phòng bếp, liền thấy Tiết Khuyết đang suy nghĩ cách làm Khương Dao nói chuyện, đứng thật sự gần, liền kém bế lên đi.
Vệ Trạch Tư sắc mặt hơi trầm xuống: “Tiết Khuyết, tôi có chút việc tìm cậu, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Súc ở một góc yên lặng chiên trứng Khương Dao: Thiên sứ lại tới giúp cô giải vây!
Hai người vừa đi, Khương Dao mới nhẹ nhàng thở ra, cầm cái khay, đem ba phần mì gói cùng nhau bưng đi ra ngoài, phân cho một người một chén.
Cô thuận tay mang khay về phòng bếp, không nghĩ tới Tiết Khuyết lại đi theo.
Bàn tay to của anh ta nâng chén, khiến cái chén cảm giác nhỏ như món đồ chơi, anh lại dường như dị thường nghiêm túc cầm chén đưa đến trước mặt Khương Dao: “Chén mì này của tôi có mấy quả trứng gà?”
Khương Dao chột dạ: “Một quả”
Tiết Khuyết: “Trong chén Vệ Trạch Tư cô mấy quả trứng gà?”
Khương Dao cúi đầu: “Hai quả.”
Tiết Khuyết nghiêng đầu, lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng ngữ khí lại rất không tốt: “Cô bất công?”
Khương Dao đầu càng thấp: “……”
Sau khi bị bắt chiên trứng cho Tiết Khuyết, cô cảm thấy Vệ Trạch Tư có hại, liền cấp Vệ Trạch Tư lại lặng lẽ bỏ thêm quả trứng, đè ở đế chén, muốn cho Vệ Trạch Tư nhìn đến sự bất công của cô.
Hiện tại, Vệ Trạch Tư thấy hay không thấy được cũng không biết, nhưng Tiết Khuyết hiển nhiên phát hiện cô bất công.
Tiết Khuyết nâng chén giống như cái bom hẹn giờ, còn phát ra một tiếng “Ân?”
Khương Dao không thể không ngẩng đầu trực diện nhìn anh.
Trong mắt anh ta mang theo nghi ngờ lệ khí, dường như ngay sau đó nếu trả lời không hài lòng liền sẽ xách người lên ném vào bể bơi……
Khương Dao trong đầu linh quang chợt lóe: “Tôi cảm thấy vóc dáng của anh tương đối cao, bạn học Vệ ăn nhiều một chút có lẽ đại khái còn có thể lại thật dài?”
Tiết Khuyết được mọi người xưng tán có một thân cơ bắp cần xứng, vô luận là ở sân bóng rổ vẫn là hồ bơi, chỉ cần nhìn thấy dáng người anh đều sẽ ấn tượng khắc sâu, đó là dáng người tràn ngập lực lượng, các nữ sinh liền không mấy cái không thèm thân thể anh ta, cho nên khen dáng người anh khẳng định không sai;
Mà Vệ Trạch Tư được mọi người xưng tán nhất chính là mặt, vóc dáng chỉ có 1m86, so Tiết Khuyết lùn không ít, hơn nữa anh ngày thường ăn mặc kín mít, diện mạo lại tinh xảo, tựa như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
Cho nên……
Khương Dao rốt cuộc có điểm tự tin không đủ, nói xong chữ cuối cùng, đã biến thành ngữ khí nghi vấn.
Nhưng chính là như vậy không để tâm giải thích , Tiết Khuyết nghe xong, chuyển giận thành mừng, từ từng tiếng buồn cười, biến thành cười to.
Sau đó liền nhảy nhót nâng chén trở về bàn ăn.
Khương Dao đột nhiên có điểm không dám ngồi.
Tiết Khuyết ngồi xuống ăn một miếng to, thẳng hô: “Ngon!”
Ba người ngồi cùng bàn, Tiết Khuyết cùng Vệ Trạch Tư mặt đối mặt.
Khương Dao ngồi ở giữa hai người, chậm rãi cuốn sợi mì ăn.
Vệ Trạch Tư ăn đến cũng văn nhã.
Tiết Khuyết lại như gió cuốn mây tan, mấy mồm to liền ăn sạch. Lâu miệng, liền cười.
Khương Dao trái tim thình thịch nhảy lên, tổng cảm thấy lời Tiết Khuyết định nói gì đó, mà anh ta cái dạng này liền không giống người tốt.
Tiết Khuyết quả nhiên mở miệng: “Vệ Trạch Tư, tôi biết cô ấy vì cái gì chiên cho cậu hai quả trứng”
Khương Dao: “……”
Xong rồi.
Ỷ vào Vệ Trạch Tư tính tình tốt, cô cái khó ló cái khôn lừa gạt một chút, cho rằng cách cửa kính đối phương nghe không được, ai biết tên hỗn đản Tiết Khuyết này thế mà lại trước mặt người ta nói ra!
Vệ Trạch Tư còn không biết đã xảy ra cái gì, vẻ mặt thiện ý, quay đầu cười nhìn Khương Dao, tựa hồ cũng có chút tò mò.
Khương Dao bị hai cái F4 nhìn chằm chằm như vậy, áp lực như núi lớn, căng da đầu điểm tô ngôn ngữ cho đẹp một chút: “Tôi muốn cậu có thể bổ sung thêm chút dinh dưỡng……”
Tiết Khuyết cười ha hả, thêm mắm thêm muối mà giải thích: “Tôi phiên dịch cho cậu một chút, cô ấy cảm thấy cậu còn có thể lại phát dục phát dục, ha ha ha ——”
Tiếng cười quanh quẩn.
Khương Dao: Che mặt chui xuống đất!
Vệ Trạch Tư tươi cười cứng lại rồi, cầm chiếc đũa mu bàn tay gân xanh hiển lộ, cực kỳ dùng sức.
Khương Dao không dám nhìn Vệ Trạch Tư, chỉ yên lặng nhìn Tiết Khuyết liếc mắt một cái, lập tức cúi đầu.
Khi Tiết Khuyết cười to, còn mang thêm động tác đập bàn, một động tác, cổ áo sơmi rộng mở đến lớn hơn nữa, nút thắt trước ngực anh vốn là không thắt chỉnh tề, lộ ra đường cong cơ bắp như ẩn như hiện, có vẻ phóng đãng không kềm chế được.
Vệ Trạch Tư bỗng nhiên có chút khó chịu: Tiết Khuyết quá phóng đãng.
Tiết Khuyết đắc ý, người ngồi ở trên ghế, kéo ghế dựa gần hướng Khương Dao.
Vệ Trạch Tư buông chiếc đũa: “Tiết Khuyết, lễ phép khi dùng cơm của cậu đi đâu?”
Tiết Khuyết nhướng mày, vốn định đáp lễ hai câu, nhưng nhìn đến Khương Dao sắp chôn đầu vào trong chén, liền không lại được một tấc lại muốn tiến một thước, đem ghế dựa lại kéo trở về.