Khương Dao bị thân ảnh cao lớn trước mặt ngăn trở, trong lúc nhất thời nhìn không tới Vệ Trạch Tư, có chút sốt ruột.
Tiết Khuyết lại không để ý chút nào, đưa lưng về phía Vệ Trạch Tư, ánh mắt như cũ đặt ở trên mặt Khương Dao, cười như không cười mà nhìn cô.
Tươi cười của Vệ Trạch Tư thu liễm một ít, ngữ khí cũng thu liễm, nhìn bóng dáng Tiết Khuyết nói: “Tiết Khuyết, đây là bạn học của tôi, hôm nay là tôi mời cô tới đây.”
Ý cảnh cáo thực rõ ràng.
Người anh mời đến, không được động.
Tiết Khuyết nghe ra ngữ khí của anh biến hóa, quay đầu lại nhìn về phía Vệ Trạch Tư đứng trên lâu.
Tự hỏi trong chốc lát, Tiết Khuyết không biết nghĩ đến cái gì, lúc này mới không nhanh không chậm mà chuyển thân, nhường ra một con đường cho Khương Giao.
Khương Dao nghiêng đi thân mình, tránh tiếp xúc với Tiết Khuyết , cúi đầu đi ngang qua bên người anh ta.
Khi sắp ngang qua, thình lình Tiết Khuyết dựa bên cạnh một chút, khuỷu tay nâng lên.
Khương Dao bả vai bị đυ.ng phải một chút, khϊếp sợ.
Tiết Khuyết lại cười với cô, miệng kéo rất lớn, như là vô tâm không phổi lại như là không có ý tốt: “Đợi lát nữa thấy!”
Khương Dao: “……”
Thật đáng sợ!
Trên lầu.
Vệ Trạch Tư đối hành động của Tiết Khuyết xem đến rõ ràng, ánh mắt hơi hơi nheo lại, bình hoa nắm trên tay thiếu chút nữa bị bóp nát.
Hắn đi xuống dọc theo thang lầu tiếp Khương Dao.
Mà Tiết Khuyết ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười tùy ý, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Khương Dao, còn đi theo vài bước hướng lên trên.
Vệ Trạch Tư bảo Khương Dao đi lên trước, chính mình đi sau một bước, hoàn toàn chặn tầm mắt của Tiết khuyết, ngữ khí ôn hòa chợt độ ấm giảm xuống: “Phòng khách giống như đang cãi nhau, cậu không đi xem?”
Tiết Khuyết hừ lạnh một tiếng: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
Vệ Trạch Tư cười, khóe miệng gợi lên độ cung như được trải qua tân trang không sai tí nào: “Như là thanh âm của Hàn Diệu Vũ cùng Tô Ly Ly.”
Tiết Khuyết mày nhăn lại, nhìn về phía phòng khách.
Vệ Trạch Tư biểu tình nhạt xuống, xoay người, đi mau hai bước, cùng Khương Dao sóng vai, bàn tay đặt hờ sau lưng cô, hư hư đỡ cô.
Từ xa nhìn lại, như là thân mật mà ôm bả vai.
Tiết Khuyết sắc mặt trầm trầm, một trận tâm phiền ý loạn, ngửa đầu, uống hết nửa lon bia dư lại.
……
Trong phòng khách, Hàn Diệu Vũ lại cùng Tô Ly Ly sảo lên.
Tiết Khuyết vừa đi qua, Tô Ly Ly liền chạy nhanh đến bên người anh, cúi đầu không nói lời nào.
Hàn Diệu Vũ chỉ vào cái mũi Tô Ly Ly mắng : “Giả vờ cái gì! Tôi đều còn không có động thủ, cô trốn cái gì?”
Tiết Khuyết đặt mạnh lon bia không xuống bàn, một mông ngồi lên sô pha, ôm cánh tay dựa vào thành ghế, một câu không nói.
Hàn Diệu Vũ giống như thấy được kì quan thế giới, Tiết Khuyết như thế nào lại không che chở Tô Ly Ly, ngược lại sống chết mặc bay? trong lúc nhất thời cô đều đã quên nhằm vào Tô Ly Ly, ngược lại hỏi Tiết Khuyết: “Sao cậu không nói lời nào?”
Tiết Khuyết hừ lạnh, giương mắt cười lạnh: “Nói cái gì? Tôi nói, cô càng hăng hái.”
Hàn Diệu Vũ: “……”
Ngày thường bởi vì Tô Ly Ly, hai người cơ hồ vừa thấy mặt liền cãi nhau, hôm nay Tiết Khuyết đột nhiên không giúp Tô Ly Ly, làm đến tức giận trên người Hàn Diệu Vũ cũng không biết trút lên nơi nào..
Tiết Khuyết không hát đệm, biến thành Hàn Diệu Vũ một người phát ra, một người cãi nhau là cãi không đứng dậy, cho nên so tụ hội ngày thường còn muốn hài hòa, miễn cưỡng coi như ở chung hoà bình.
……
Chẳng được bao lâu, Vệ Trạch Tư xuống lầu: “Lầu hai đã được mang thêm trà bánh, mọi người có thể đi lên chơi một lát.”
Mọi người lập tức đứng dậy, chỉ có Tiết Khuyết tùy tiện mà ngồi liệt ở trên sô pha, nhất thời không nhúc nhích, cụp mi hỏi: “Bạn học của cậu sao lại không ra chơi?”
Vệ Trạch Tư: “Cô ấy tương đối văn tĩnh, không quá thích náo nhiệt”
Nguyên bản anh muốn đem Khương Dao đưa vào trong vòng của chính mình, trước nhận thức một chút bạn bè của chính mình, nhưng hiện tại nhìn đến ánh mắt của Tiết Khuyết, anh hối hận, không nên mang lại đây đưa đến đây sớm như vậy, ít nhất hẳn là chờ quan hệ càng gần một bước lại mang lại đây.
Chỉ có "bạn học hữu nghị” xa xa không đủ.
Cô mỹ lệ như vậy, là con người đều tưởng chiếm cho riêng mình.
Từ ngay thời khác đầu tiên nhìn thấy dung mạo của cô, anh cũng đã nhận định: Muốn cô.
Tiết Khuyết cũng không ngoại lệ, hùng hổ doạ người nói: “Cậu không mang theo cô ấy ra tới chơi, cô ấy như thế nào biết chính mình không thích chơi? Có lẽ cô ấy liền thích chơi cùng tôi?”
Mấy người khác nghe xong, hai mặt nhìn nhau.
Nghe ngữ khí của anh người, như thế nào giống như có giấm vị? Ai có mặt mũi lớn như vậy?
Vệ Trạch Tư ánh mắt phát lạnh.
Xác thật, có lẽ Khương Dao mê chơi, nhưng thì tính sao, giai đoạn hiện tại anh chỉ muốn đem người giấu đi. Cũng may Tiết Khuyết cũng đủ quá đáng, mới gặp liền buộc nữ sinh uống rượu, Khương Dao nhận định anh ta không phải người tốt.
“Xem ra cậu là muốn tiếp tục ở lại chỗ này,” Vệ Trạch Tư gương mặt mỉm cười, không thảo luận về Khương Dao quá nhiều, chỉ nói, “Đợi chút tôi bảo người đem trà bánh đưa xuống dưới một ít"