Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Không Muốn Đội Nồi Thay Nữ Chủ Nữa

Chương 97.3

Thanh Dương Kiếm Tông cách Thanh Miểu Tông cũng tầm một ngày.

Kiếm nhiều linh thạch như vậy cũng tốn khoảng một ngày.

Nàng đã sắp xếp thời gian cho bọn họ rất rõ ràng.

Cái này mà ngươi kêu là không gấp đó hà?

Mọi chuyện đã kết thúc.

Mấy người Lục Linh Du đi ra hang động.

Không ngờ Diệp Trăn Trăn vẫn còn ở đây.

Khi ả biết được Lục Linh Du thật sự áp chế ma độc trong cơ thể Lăng Bá Thiên thành công.

Sự không cam lòng trong ánh mắt của Diệp Trăn Trăn đều đã tràn ra.

Đây không phải hình ảnh trong tưởng tượng của ả.

Bản thân ả có được công pháp vô thượng như Đại Quang Minh Quyết, vậy mà cũng không cứu được Lăng Bá Thiên.

Sao bọn họ lại có thể cứu được hắn ta?

Quan trọng nhất chính là nó khiến ả giống như một trò cười.

Lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng cảm tạ mấy người này của Kỷ Minh Hoài, ả cảm giác mặt mình nóng bừng.

Ả lạnh mặt, giống như chạy trốn mà rời khỏi khu vực của Thanh Dương Kiếm Tông.

Mãi đến khi trở lại chỗ đóng quân của Thanh Miểu Tông, Tô Tiện và Phong Vô Nguyệt vẫn còn như đang bay trên trời.

Bọn họ sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhìn thấy nhiều linh thạch như thế.

Tô Tiện khâm phục đầy mặt.

“Tiểu sư muội, muội thắng.”

Ở trên phương diện kiếm tiền này, cậu nhận thua.

Lục Linh Du mạnh mẽ như mây trôi nước chảy: “Ôi, cái này tính là gì?”

“Đại sư huynh, tứ sư huynh và ngũ sư huynh, các huynh còn muốn kiếm thêm không?”

Ba người bọn họ đồng thời hoang mang.

Còn muốn kiếm thêm?

Ba vạn linh thạch còn chưa đủ sao?

Không phải, mặc dù ba vạn linh thạch thượng phẩm rất nhiều, nhưng ai lại có thể từ chối tiền nhiều cơ chứ?

Chủ yếu là…

“Còn có cách kiếm tiền nào nữa?”

Nhưng lại không có một Lăng Bá Thiên nào khác để cho bọn họ kiếm.

Không phải, đã không có một Lăng Bá Thiên nào khác cho bọn họ cứu.

Lục Linh Du vô cùng khí phách nói: “Không có Lăng Bá Thiên thì còn có ngàn vạn đạo hữu đang chờ chúng ta cứu giúp đó thôi.”

Lục Linh Du kéo ba người đến chỗ Lăng Vân Các đóng quân.

Ở chỗ đó của bọn họ có rất nhiều người.

Lăng Vân Các đa số đều là đan tu, đối với bọn họ mà nói, thăng cấp dựa vào luyện đan, kiếm tiền dựa vào luyện đan, đánh nhau cũng phải ngậm đan dược.

Cho nên đan dược chính là cách sinh tồn của bọn họ.

Bây giờ ma khí tràn ngập ở trong mọi ngóc ngách của bí cảnh, mọi người vừa phải chống lại sự tấn công điên cuồng của yêu thú, vừa phải tiêu hao linh khí để chống chịu sự ăn mòn của ma khí

Ngay cả Kim Đan kỳ cũng không chịu đựng nổi.

Huống chi là những đệ tử ngoại môn và các tán tu có tu vi thấp hơn.

Lúc này không còn cách nào khác ngoài việc uống đan dược để bổ sung linh khí.

Mà Lăng Vân Các cũng không khách khí.

Bổ Linh Đan hạ phẩm ở ngoài bán mười viên linh thạch hạ phẩm, bây giờ bán với giá mười viên linh thạch trung phẩm.

Bổ Linh Đan trung phẩm ở ngoài bán mười viên linh thạch trung phẩm, bây giờ bán một viên linh thạch thượng phẩm.

Giá cả đoán chừng đã tăng lên gấp mười.

Bổ Linh Đan thượng phẩm càng tăng lên gấp hai mươi lần.

Nhưng không phải ai cũng có đủ điều kiện mua.

Nhưng đó thì đã là gì?

Linh thạch quý báu đến đâu liệu có thể quan trọng hơn tính mạng hay không?

Mọi người hùng hổ chửi rủa, nhưng không phải đều ngoan ngoãn bỏ tiền ra sao?

Tô Tiện nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.

Cậu cảm thấy ảo não trong lòng.

Quả nhiên cậu vẫn quá lương thiện.

Lăng Vân Các dám bán đan dược gấp mười lần.

Cậu lại chỉ dám bán gấp ba mà thôi.

Nhưng Lăng Vân Các vẫn thua tiểu sư muội.

Tiểu sư muội dám tăng lên 300 lần, trình độ lòng dạ hiểm độc có thể treo Lăng Vân Các lên đánh.

Nghĩ như vậy cậu cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Giờ phút này, cậu đã hạ quyết tâm, sau này mỗi khi nhắc đến linh thạch đều sẽ nghe tiểu sư muội.

Sau khi tự xây dựng tâm lý một trận, Tô Tiện tỉnh táo trở lại: “Nhưng chuyện này có liên quan gì tới chúng ta?”

Tiểu sư muội quả nhiên là thiên tài, nàng đã làm ra Dưỡng Nguyên Đan hạ phẩm và Thanh Linh Đan áp chế ma độc.

Nhưng Bổ Linh Đan hình như nàng làm không được thì phải?

Nghĩ đến đây, Tô Tiện có chút vui vẻ: “Tiểu sư muội, muội nói muội có thể làm ra Bổ Linh Đan?”

Lục Linh Du lắc đầu: “Tạm thời không thể.”

Nàng còn chưa nghiên cứu qua công thức Bổ Linh Đan.

Nàng cười ha ha: “Nhưng chúng ta có thể làm đan dược ngăn chặn sự ăn mòn của ma khí.”

Tô Tiện và Cẩm Nghiệp nhìn nhau, Phong Vô Nguyệt giống như đang suy nghĩ gì đó.

-

Lúc này Diệp Trăn Trăn đang ở Lăng Vân Các, mua đan dược cho Vô Cực Tông, đồng thời cũng tiếp nhận sự an ủi dịu dàng của Thu Lăng Hạo.

“Diệp sư muội không cần để ở trong lòng.”

“Lục Linh Du kia chỉ may mắn mà thôi, đúng lúc mang theo một lọ Thanh Linh Đan không biết ở đâu. Từ trước đến nay con đường tu luyện chưa bao giờ là may mắn nhất thời, thiên phú của nàng kém xa muội, sau này cũng chỉ có thể nhìn lên muội thôi. Bây giờ nàng chỉ là tiểu nhân đắc chí, nhảy nhót không được bao lâu đâu.”

“Hiện tại nàng có bao nhiêu đắc ý, sau này sẽ có bao nhiêu khổ sở. Phản bội Vô Cực Tông, lại đắc tội Thanh Dương Kiếm Tông và Lăng Vân Các chúng ta, để ta xem sau này nàng còn đi lại trên đại lục Luyện Nhiệt này như thế nào.”

Lúc này sắc mặt của Diệp Trăn Trăn mới hơi tốt lên chút.

Sau đó ả ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mấy người Lục Linh Du và Cẩm Nghiệp đang đứng ở đối diện, không biết nói thầm cái gì với nhau.

“Chắc chắn là muốn mua đan dược.” Thu Lăng Hạo khinh thường nói.

“Thanh Miểu Tông bọn họ cũng chỉ có một mình Phong Vô Nguyệt là có thể luyện đan, Phong Vô Nguyệt có năng lực như thế nào ta còn không biết sao? Bây giờ cả tông môn bọn họ chắc chắn đang thiếu đan được. "

Thu Lăng Hạo nghĩ đến đây, nói với đệ tử bên cạnh: “Truyền lệnh xuống, nếu người Thanh Miểu Tông đến mua đan dược, bất kể là ai đều tăng giá lên gấp đôi, không, tăng lên gấp mười cho ta.”

“Như vậy có thể không ổn lắm không?” Diệp Trăn Trăn che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, chần chờ hỏi.

“Đến lúc đó, sư phụ huynh có thể trách huynh làm cho quan hệ giữa Lăng Vân Các và Thanh Miểu Tông đối chọi lẫn nhau không?”

“Không sao cả, bọn họ có thể từ lấy đi ba vạn linh thạch thượng phẩm từ Thanh Dương Kiếm Tông, vậy cũng không nên trách chúng ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

“Thu sư huynh, cảm ơn huynh.” Diệp Trăn Trăn chân thành nói lời cảm tạ.

Bây giờ ả thậm chí cảm thấy Thu Lăng Hạo đáng tin hơn cả Tống Dịch Tu và Thẩm Vô Trần.

Nhị sư huynh và tam sư huynh nói muốn dạy dỗ Lục Linh Du, kết quả đến bây giờ vẫn không có chút động tĩnh nào.

Còn khiến mình mất mặt như vậy.

Cận Vũ đứng bên cạnh ghi sổ lấy tiền liên tục không nhịn được liếc nhìn sang bên này một cái.

Trong ánh mắt đều là một lời khó nói hết.

Nàng ta không hiểu, Thanh Miểu Tông đã đắc tội Lăng Vân Các khi nào, không hiểu vốn dĩ chỉ là một sự bất đồng nhỏ giữa các đệ tử, cần gì phải đến mức nhắm vào cả một tông môn người ta.

Ngay khi Thu Lăng Hạo thốt ra lời nói hùng hồn như vậy, chờ người của Thanh Miểu Tông tới cửa xin bọn họ, hung hăng làm thịt bọn họ một phen.

Lại nhìn thấy Lục Linh Du bên kia lấy ra một cái nồi to.

Rầm một tiếng, không biết nàng thả một đống cặn bã gì vào bên trong.

Sau đó dựng lên hai tấm biển ở bên cạnh.

[Bán thuốc kháng ma, một chén mười linh thạch hạ phẩm.]

[Không có hiệu quả sẽ hoàn trả đầy đủ.]

Các tu sĩ đang xếp hàng mua đan dược ngẩn người.

“Thiệt hay giả?”

“Thuốc sắc kháng ma? Đó là thứ gì?”

“Thuốc sắc không phải chỉ có ở nhân gian sao? Thứ này có thể có ích lợi gì chứ?”

“Việc này thật ra ta cũng biết một chút, lúc ta đi lại ở nhân gian đã gặp gỡ một số đại phu phàm nhân dùng một số thứ bọn họ gọi là dược liệu, làm ra thuốc sắc màu đen tuyền, nghe nói cũng có thể chữa bệnh.”

“Nhưng mà thuốc sắc ở nhân gian có thể trị bệnh gì? Phong hàn sao? Chúng ta chính là người tu hành, một chút thuốc sắc ở nhân gian đó căn bản vô dụng đối với chúng ta.”

“Không phải sao? Hơn nữa cho tới bây giờ ta còn chưa từng nghe loại dược nào ở nhân gian có thể kháng ma khí được.”

Thu Lăng Hạo cũng cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình.”

Hắn ta nói với Diệp Trăn Trăn: “Diệp sư muội hãy chờ xem, nàng muốn làm trò cười cho thiên hạ, đừng trách người khác.”

Diệp Trăn Trăn mím môi, đè xuống khóe miệng mình.

Hắn ta nhẹ nhàng nói: “Thật ra nàng cần gì phải bận tâm? Lúc trước đã đủ nổi bật rồi, bây giờ làm lại trở thành điều thừa thãi.”

Như vậy cũng tốt.

Mình còn không kịp nghĩ cách khiến cho nàng xấu hổ, nàng đã tự tìm đường chết.

Chưa kể đến người Lăng Vân Các không xem trọng.

Ngay cả ba người Cẩm Nghiệp cũng có chút hoang mang.

Ai lại mang nồi vào bí cảnh chứ?

Quá đáng hơn chính là nếu bọn họ không nhìn lầm thứ tiểu sư muội đang đổ vào trong nồi.

Là cặn thuốc?

Bốn phương tám đường như dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn bọn họ, từ trước đến nay Cẩm Nghiệp, người luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngay cả núi Thái Sơn sập trước mặt cũng có chút chịu không nổi.

Lục Linh Du cười tủm tỉm giải thích.

“Là cặn dược đó. Lúc ta luyện chế Thanh Linh Đan ở Đại Hành Ngô Phong đã dùng cặn dược.”

“Các huynh đừng thấy nó chỉ là cặn dược, ngăn chặn ma khí nhập thể như vậy đã đủ rồi.”

Luyện chế Thanh Linh Đan không chỉ yêu cầu nguyên liệu nghiêm ngặt, mà còn yêu cầu đan dược phải có hiệu quả tuyệt đối.

Cho nên nàng đã thử nghiệm rất nhiều lần.

Vào mấy lần cuối cùng, nàng phải bỏ thêm Long Đảm Thảo đổi từ tông môn mới đạt tới kỳ vọng của nàng.

Mà cặn dược ở trong nồi của nàng chính là phiên bản tương đối thành công mà nàng đã thử nghiệm không biết bao nhiêu lần.

Có điều nhiệt độ lửa kém hơn một chút.

Cho dù cuối cùng vẫn luyện thành Thanh Linh Đan, hiệu quả cũng sẽ suy giảm.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nó vô dụng.

Muốn áp chế ma khí đã nhập thể, có lẽ không hiệu quả bằng.

Nhưng xét về mặt phòng ngừa, chỉ cần lúc phong ấn ma trận không đối diện trực tiếp với ma khí thoát ra, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

“Tiểu… Tiểu sư muội, chúng ta không thể làm thành đan dược trước sao?"

Đối mặt với sự chỉ trỏ của mọi người, Tô Tiện là người đầu tiên không chịu nổi.

Cậu cảm thấy, nếu đó là đan dược thì có lẽ hầu hết mọi người sẽ mua nó.

Bọn họ bí mật luyện chế thành đan dược, ai mà biết bọn họ làm chúng từ dược liệu hay từ phương thuốc ở nhân gian chứ?

Người khác không biết, xem như đan dược bình thường, mức độ tiếp nhận cũng sẽ cao hơn rất nhiều.

“Đã quá muộn rồi.”

Không phải Lục Linh Du không biết, ở thế giới này, mức độ tiếp nhận đan dược cao hơn canh thuốc nguyên thủy rất nhiều.

Nhưng chờ bọn họ luyện chế thành đan dược, rồi đem bán, thứ nhất sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, thứ hai là loại cặn dược này cũng không làm ra được bao nhiêu đan dược.

Mà trong bí cảnh, các đại tông môn cộng với tán tu, ít nhất phải hơn 3000 người.

Chia sao mà đủ.

Còn không bằng cứ để như vậy, dược tính yếu hơn một chút, mọi người cũng uống được một chút.

Cùng nhau vượt qua ba ngày cuối cùng này.

Ở phía bên Lăng Vân Các người chen chật kín hết chỗ.

Còn ở bên Lục Linh Du lại vô cùng lạnh lẽo.

Ngay cả chim cũng không có.

Khi ba người Tô Tiện đã sắp không chịu đựng nổi, rốt cuộc có một người tới.

“Cẩm Nghiệp sư huynh, thuốc này thật sự có tác dụng sao?”

Một nữ đệ tử mặc trang phục Thanh Miểu Tông nhút nhát sợ sệt hỏi.

Nàng ta nhéo túi trữ vật của mình.

Thật ra vừa rồi nàng ta đã đi qua chỗ Lăng Vân Các.

Vốn nghĩ rằng cho dù dùng mười viên linh thạch trung phẩm cho một viên Bổ Linh Đan, nàng ta cũng có thể cắn môi cho qua.

Dù sao lần này vào bí cảnh, đi theo đám người đại sư huynh đã hái không ít linh thực, còn nhặt được rất nhiều thi thể yêu thú.

Chỉ cần ra khỏi bí cảnh, có lẽ có thể bù đắp một ít vào chỗ thiếu hụt khi mua Bổ Linh Đan.

Không có gì quan trọng hơn mạng sống.

Thế nhưng người của Lăng Vân Các vừa thấy nàng ta là người Thanh Miểu Tông, đã tăng giá cả lên gấp mười lần.

Một trăm viên linh thạch trung phẩm mới có thể mua một viên Bổ Linh Đan hạ phẩm.

Cho dù nàng ta tiến vào bí cảnh mười lần nữa, e là cũng không thể bù đắp được chỗ thiếu sót lần này.

Hơn nữa, nàng ta là một đệ tử ngoại môn, trên người nào có một trăm viên linh thạch trung phẩm.

Bị ép cho hết cách.

Nghĩ tốt xấu gì cũng là người trong nhà làm ra.

Tuy rằng thấy thế nào cũng không giống có thể có hiệu quả, nhưng nó chỉ cần mười viên linh thạch hạ phẩm mà thôi.

Cho dù thật sự không có hiệu quả, cũng không đến nỗi tệ.

“Đương nhiên là có tác dụng.” Tô Tiện biết rõ nhất khả năng của tiểu sư muội nhà mình.

Cậu đã từng nghi ngờ vô số lần, nhưng cuối cùng lại bị vả mặt bốp bốp.

Cho nên cậu vô cùng tin tưởng, chỉ cần tiểu sư muội dám nói có tác dụng, vậy thì chắc chắn là có tác dụng.

Lục Linh Du: “Ngươi là người Thanh Miểu Tông? Nếu là đệ tử của Thanh Miểu Tông, mỗi ngày một người có thể miễn phí nhận một chén thuốc sắc kháng ma bằng lệnh bài đệ tử.”

Còn có chuyện tốt như vậy?

Lữ Tố Tố kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Bây giờ ngươi muốn không?”

“Muốn. Đương nhiên muốn.”

Lữ Tố Tố nhanh chóng lấy ra lệnh bài đệ tử của mình.

Tô Tiện nhận lấy, đánh xuống một luồng linh tức đã nhận ở phía trên, sau đó trả lại lệnh bài đệ tử cho nàng ta.

Đồng thời Lục Linh Du cũng múc ra một chén thuốc đầy từ trong nồi ra cho nàng ta.

“Uống đi khi còn nóng.”

“Đa tạ tiểu sư tỷ.” Lữ Tố Tố cảm kích nói.

Cho dù cuối cùng nó thật sự không có hiệu quả, mình cũng không lỗ.

Nàng ta nhận lấy chén thuốc uống sạch hết.

“Mấy vị sư huynh, tiểu sư tỷ. Ta đi trước đây.”

“Đi đi. Bảo vệ mình cho tốt.” Cẩm Nghiệp dịu dàng dặn dò.

“Vâng vâng, đa tạ đại sư huynh.”

Có Lữ Tố Tố mở đầu, đệ tử Thanh Miểu Tông đều lục tục chạy tới.

Thấy một màn như vậy, Thu Lăng Hạo lại cười lạnh lần nữa.

“Ồ, đã nói Lục Linh Du không phải thứ gì tốt, ngay cả người một nhà cũng dụ dỗ, chờ những người đó trúng ma độc, xem nàng ăn nói như thế nào.”

Mặc dù đa số mọi người đều suy nghĩ giống như Thu Lăng Hạo.

Nhưng vẫn có người bắt đầu do dự.

Phải nói người của Thanh Miểu Tông, dụ dỗ bọn họ còn chưa tính.

Nhưng họ là người một nhà, thật sự có thể xuống tay dụ dỗ sao?

Người ta cũng không đòi tiền.

Hơn nữa Cẩm Nghiệp làm người mọi người đều nhìn thấy.

Hắn tự mình trấn giữ, chén thuốc kia có tác dụng thật hay không?

Hơn nữa Cẩm Nghiệp cũng đã nói, hắn có thể khôi phục chẳng phải đều dựa vào đan dược của Lục Linh Du hay sao?

Đan dược Lăng Vân Các vẫn bán đắt hàng như cũ.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt những người xếp hàng phía sau đã không còn vẻ gấp gáp như trước.

Có vài tán tu nhéo túi trữ vật của mình, bối rối đầy mặt.

Sau khi đệ tử Thanh Miểu Tông nhận chén thuốc xong.

Một nồi thuốc to đã thấy đáy.

Lục Linh Du lại thay một nồi khác lần nữa.

Mới vừa nấu xong, ngẩng đầu đã nhìn thấy một người quen.

Kỷ Minh Hoài cứng đờ mặt đứng trước nồi sắt siêu lớn.

Sự ghét bỏ trong ánh mắt đều tràn ra.

Hắn ta ồm ồm hỏi: “Mười viên linh thạch hạ phẩm đúng không? Cho ta một chén.”

Lục Linh Du kinh ngạc.

Nàng thật sự không ngờ vị khách đầu tiên của mình sẽ là người có cấp bậc như Kỷ Minh Hoài.

Tốt xấu gì cũng là thân truyền của Thanh Dương Kiếm Tông.

Còn thiếu chút tiền để mua đan dược hay sao?

Nàng cho rằng vị khách đầu tiên của nàng chắc chắn sẽ nghèo giống như Tô Tiện, cùng đường như tán tu vậy.

Vẻ mặt đó của Lục Linh Du thật sự không hề che giấu.

Chỉ thiếu viết rõ suy nghĩ lên trên mặt thôi.

Kỷ Minh Hoài đen mặt.

Ánh mắt nhìn Lục Linh Du tràn đầy u oán.

Vì sao hắn ta lại đến mua chén thuốc màu đen tuyền trông như lừa đảo (ngu ngốc) giá mười linh thạch hạ phẩm này, chính trong lòng ngươi còn không biết sao?

Lần này vào trong bí cảnh, người khác đào được linh thực, nhặt được yêu thú, chỉ duy nhất Thanh Dương Kiếm Tông bọn họ ngay cả cọng lông vẫn còn chưa đυ.ng đến.

Vậy mà còn sống sờ sờ tổn thất ba vạn viên linh thạch thượng phẩm.

Đó là ba vạn.

Không phải 300 cũng không phải 3000.

Thật sự cho rằng Thanh Dương Kiếm Tông bọn họ là nhà giàu sao?

Đều là tông môn nghèo khó, thật ra bọn họ cũng chỉ ỷ vào nhà mình có một cái linh mạch, tốt hơn Thanh Miểu Tông một chút mà thôi.

Ánh mắt của Kỷ Minh Hoài đã khiến Lục Linh Du vừa nhìn đã hiểu ngay.

Nàng cười một tiếng: “Kỷ sư huynh là người đầu tiên ủng hộ ta, thấy quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ta sẽ giảm giá cho ngươi hai phần.”

“Đây, cho ngươi, tám viên linh thạch hạ phẩm.”

Kỷ Minh Hoài giật giật khóe miệng, nhưng cũng không từ chối.

Hai viên linh thạch hạ phẩm không phải tiền à?

Có thể tiết kiệm vì sao không tiết kiệm chứ?

Nếu không phải nhìn thấy toàn bộ quá trình bọn họ trị liệu cho đại sư huynh.

Hắn ta chắc cũng giống như Lăng Vân Các chày gỗ kia, cho rằng người Thanh Miểu Tông là kẻ lừa đảo.

Nhưng hắn ta đã chính mắt nhìn thấy.

Lúc giúp đại sư huynh áp chế ma độc, nha đầu này mới là chủ lực.

Đám người Cẩm Nghiệp và Phong Vô Nguyệt dường như đều nghe theo nàng.

Vậy thì cái nồi đen tuyền mà nàng tạo ra có lẽ không phải là bắn tên không có đích.

Mặc dù không bằng Bổ Linh Đan của Lăng Vân Các, nhưng tu vi của mình còn khá tốt, kháng một lần là có thể vượt qua.

Kỷ Minh Hoài đến thăm giống như thả một giọt nước vào trong chảo dầu.

Hiện trường lập tức xôn xao.

Một tán tu vốn xếp hàng trước Lăng Vân Các.

Hung hăng che túi trữ vật của mình, sau đó cắn răng một cái.

Quyết định rời khỏi hàng, đi đến trước nồi to.

Lục Linh Du cười tủm tỉm: “Vị đạo hữu này, muốn một chén sao?”

“Nếu không có hiệu quả sẽ được hoàn trả?”

Lục Linh Du gật đầu như gà con mổ thóc: “Có thể có thể có thể, ta buôn bán luôn chú ý phải thành thật, giá cả tuyệt đối phải chăng, không lừa già dối trẻ. Hơn nữa đều là người tu đạo, ta lừa ai cũng sẽ không lừa đạo hữu, yên tâm yên tâm, không hiệu quả ngươi cứ việc tới tìm ta.”

Tô Tiện một lời khó nói hết.

Không biết tiểu sư muội của mình có biết dáng vẻ bây giờ của nàng cực kỳ giống một chủ gian hàng vô lương tâm chuyên hãm hại lừa đảo ở chợ đen hay không?

Tán tu sảng khoái thanh toán linh thạch, ngửa cổ trực tiếp uống hết, xoay người rời đi.

Có người thứ nhất ăn cua, rất nhanh sẽ có người thứ hai, thứ ba.

Trên đời người nghèo luôn nhiều hơn người giàu.

Chẳng bao lâu, trước mặt Lục Linh Du cũng có một hàng nhỏ.

Đương nhiên, hầu hết mọi người vẫn đang trong giai đoạn chờ xem.

Ở thế giới này vẫn còn định khiến với y thuật ở nhân gian, khiến cho bọn họ rất khó tin tưởng Lục Linh Du.

Mặt dù có một hàng nhỏ ở chỗ của nàng, gần như không ảnh hưởng gì đến Lăng Vân Các.

Nhưng vẫn khiến cho Thu Lăng Hạo khó chịu.

Hắn ta trực tiếp nói: “Nếu ai đã đi qua chỗ Thanh Miểu Tông, xin miễn mua Bổ Linh Đan ở Lăng Vân Các.”

Hắn ta vừa nói ra những lời này, những người vốn động tâm chưa kịp hành động lập tức dừng bước.

Sau một lúc im lặng, có người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.

“Cho dù Kỷ Minh Hoài của Thanh Dương Kiếm Tông đến mua canh thuốc của bọn họ, cũng không thể chứng minh canh thuốc đó có hiệu quả được, đúng không?”

“Đó là chuyện hiển nhiên, nghe nói năm đó lão tổ của Thanh Dương Kiếm Tông, khi còn trẻ bị người ta lừa ngay cả quần cộc cũng không còn ở chợ đen. Đầu óc của Thanh Dương Kiếm Tông bọn họ có truyền thống không tốt. Chắc chắn không thể tin Kỷ Minh Hoài.”

“Chỉ cần Thanh Miểu Tông lấy ra dược liệu bình thường để nấu canh, ta cũng sẽ dám tin bọn họ một lần. Nhưng mọi người nhìn xem bọn họ dùng cái gì? Cặn dược! Là cặn dược đó!!!”

“Đây là xem chúng ta thành cái gì chứ? Chúng ta không bằng đám phàm nhân đó sao? Chỉ xứng uống canh cặn dược thôi à?”

“Cho nên ta vẫn cảm thấy đừng ôm may mắn, đan dược của Lăng Vân Các đắt thì đắt nhưng là đồ thật.”

“Luôn tin một câu, đồ đắt tiền đều có lý do, của rẻ là của ôi.”

“Chờ xem đi, nếu những người vừa rồi uống canh dược không hiệu quả, Lăng Vân Các lại không bán Bổ Linh Đan cho bọn họ, xem bọn họ lấy cái gì để chịu đựng ba ngày cuối cùng này.”

“Dù thế nào đi nữa cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của mình được, những người đó quá bất cẩn.”

“Bọn họ đáng bị như vậy, ai bảo bọn họ ham đồ rẻ.”

Một đám người nói chuyện rôm rả, không biết đang thuyết phục người khác hay đang an ủi bản thân.

Thật ra Lục Linh Du không gấp gáp chút nào.

Sau khi chậm chạp phát nước thuốc cho hàng người trước mặt xong, nàng ngồi tại chỗ xem xét số cặn dược còn lại trong túi trữ vật.

Ừm, còn rất nhiều cặn dược, dù sao nàng cũng đã mất ba ngày để mày mò ra thứ Thanh Linh Đan này.

Nếu chỉ cung cấp cho đệ tử của Thanh Miểu Tông cùng với tán tu, thật ra có thể miễn cưỡng đủ dùng.

Nhưng nếu người của mấy đại tông môn khác cũng muốn, xác định chắc chắn không đủ.

Người của Lăng Vân Các và Vô Cực Tông có lẽ sẽ không đến, nhưng người của Thanh Dương Kiếm Tông đã đến hơn phân nửa rồi, dù sao lão nhị của nhà bọn họ cũng đã đích thân đến thăm.

Lục Linh Du có chút đau đầu.

Diệp Trăn Trăn bên kia vẫn luôn chú ý đến Lục Linh Du cuối cùng cũng cười.

“Nhìn nàng có vẻ như không vui vẻ mấy.”

Thu Lăng Hạo đắc ý trong lòng: “Đó là nàng xứng đáng.”

Thật sự cho rằng Lăng Vân Các dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Muốn đập phá quán còn phải ở trước nhà bọn họ.

Nhưng vậy thì sao? Một câu nói của hắn ta, chẳng phải những người đó đều thành thật xếp hàng ở trước Lăng Vân Các à?

Ai còn dám đi đến chỗ của nàng.

“Này tính là cái gì? Lát nữa nàng sẽ còn không vui hơn.”

“Chờ người uống thuốc của nàng bị ma khí nhập thể, xem nàng tính như thế nào.”

Con ngươi của Diệp Trăn Trăn chợt lóe lên: “Đám người Cẩm Nghiệp bảo vệ nàng như vậy, có lẽ sẽ che chở cho nàng.”

“Nếu bọn họ thật sự muốn bảo vệ nàng, vậy Thanh Miểu Tông cũng đừng nghĩ đến chuyện đi lại ở đại lục Luyện Nguyệt này nữa.”

Đó chính là rất nhiều mạng người, Thanh Miểu Tông dám cõng thay cho một phế vật Luyện Khí kỳ như nàng sao?

Sáu đại tông môn đầu tiên sẽ không đồng ý.

Thu Lăng Hạo mới vừa nói xong đã nghe thấy ở đằng xa có tiếng huyên náo.

Ngay sau đó có một giọng thô bạo hét lên: “Tránh ra tránh ra. Mẹ nó tránh ra hết cho ta. Quầy hàng của người Thanh Miểu Tông ở đâu?”

Người nói là một người hán tử cường tráng có hàm râu quai nón trên mặt, lúc này hắn ta đang cõng một nữ nhân trên lưng, túm lấy một người qua đường hỏi với vẻ mặt đầy dữ tợn.

Đắc ý trên mặt của Thu Lăng Hạo lại càng sâu.

“Nhìn đi, không phải đến rồi sao?”

Vừa nhìn đã biết tới gây chuyện.

Đoán chừng vừa rồi mới mua dược ở Thanh Miểu Tông, bây giờ phát hiện ra vấn đề, tìm tới cửa đòi giải thích.

Người bị hán tử bắt lấy run rẩy chỉ về hướng Lục Linh Du.

Hán tử cường tráng buông hắn ta ra, quay đầu xông đến chỗ Lục Linh Du.

Tu sĩ bị buông ra xoa ngực, may mắn nói: “May quá, vừa rồi ta không có điên khùng đi mua dược ở Thanh Miểu Tông.”

Hán tử cường tráng gây ra động tĩnh, mấy người Lục Linh Du đương nhiên cũng chú ý tới.

Cẩm Nghiệp nhíu mày, theo bản năng kéo Lục Linh Du về phía sau.

Còn Phong Vô Nguyệt và Tô Tiện tiến lên trước một bước, ngăn cản hán tử cường tráng.

Phong Vô Nguyệt: “Vị đạo hữu này, ngươi có cái gì…”

Phong Vô Nguyệt vừa mở miệng, đối phương đã trực tiếp ném một cái ám khí tới.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đón được, lại phát hiện là hai viên linh thạch trung phẩm.

“Dược, nhanh lên, cho ta dược.”

“???”

Phong Vô Nguyệt, người đã sẵn sàng bị gây chuyện hơi sửng sốt.

Lúc này đại hán đã thả nữ nhân trên lưng xuống, ôm nàng ấy vào trong lòng.

Hắn ta đỏ mắt nói: “Nhanh lên, không phải các ngươi nói thuốc sắc của các ngươi có thể phòng ngừa ma khí nhập thể sao? Nhanh lên cho ta.”

Lục Linh Du đứng ra từ phía sau Phong Vô Nguyệt.

Đầu tiên là kiểm tra mạch cho nữ nhân.

Sau khi xác định nữ nhân chỉ hao hết linh khí, bị nội thương một chút, tạm thời không có ma khí nhập thể, lúc này nàng mới múc ra một chén thuốc, đưa cho đại hán.

Nửa bên cánh tay của đại hán toàn là máu.

Hắn ta vươn đôi tay run rẩy ra nhận lấy, Lục Linh Du thở dài một hơi: “Ta giúp ngươi đút cho nàng.”

“Cảm... Cảm ơn.”

Kiếp trước Lục Linh Du từng có kinh nghiệm đút thuốc cho trẻ con, nàng trực tiếp nắm cằm nữ nhân, dùng một động tác tinh tế để nàng ấy mở miệng.

Canh thuốc thuận lợi đi vào.

“Yên tâm, nàng chỉ hao hết linh khí, cả một đường đến đây ngươi đã truyền hết linh khí cho nàng, cho nên không có ma khí nhập thể.”

Lúc này đại hán mới yên tâm.

Hắn ta hung hăng ôm lấy nữ nhân của mình, tư thế đó như muốn khảm nữ nhân vào trong cơ thể: “Nguyễn nương, thật tốt quá, nàng không sao, thật sự tốt quá, nàng có biết vừa rồi suýt chút nữa hù chết ta rồi không?”

“Sao nàng ngốc thế? Vì cứu ta mà nàng rút cạn tất cả linh khí để đánh với súc vật kia, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta biết làm sao đây?”

Mãnh nam rơi lệ khiến cho người ta cảm động cỡ nào.

Lục Linh Du lại đang nghĩ nữ nhân đó có lẽ không chết ở dưới móng vuốt của yêu thú, mà là sẽ chết ở dưới cánh tay của nam nhân nhà mình.

Lục Linh Du lại múc ra một chén canh: “Vị đạo hữu này, ta thấy linh khí của ngươi cũng không còn bao nhiêu, nếu không ngươi cũng uống một chén đi.”

Lúc này đại hán mới lắp bắp buông ra thê tử của mình ra, ngượng ngùng hít mũi.

“Để ngài chê cười.”

Hắn ta sợ hãi rụt rè không dám nhận: “Nhưng, nhưng ta hết linh thạch rồi.”

Hắn ta nghe thấy Ngô đạo hữu cũng đang chống đỡ yêu thú trong cùng một khu vực nói, nói người của Thanh Miểu Tông đang bày quán ở đối diện Lăng Vân Các.

Bán canh thuốc rất rẻ, nhưng hiệu quả tốt hơn Bổ Linh Đan của Lăng Vân Các.

Bổ Linh Đan chỉ bổ sung linh khí, nhưng sau khi uống dược của Thanh Miểu Tông, cho dù không cần vận chuyển linh khí để chống đỡ, cũng có thể giữ cho không bị ma khí xâm chiếm trong khoảng thời gian rất lâu.

Lúc đó hắn ra gấp gáp cứu thê tử, cho nên không cẩn thận hỏi xem rẻ bao nhiêu.

Nhưng Lăng Vân Các bán một viên Bổ Linh Đan đã mười viên linh thạch trung phẩm.

Cho dù Thanh Miểu Tông bán rẻ hơn, cũng phải năm viên linh thạch trung phẩm.

Lúc hắn ta đến thậm chí còn không dám hỏi giá.

Hai viên linh thạch trung phẩm đã là tất cả tiền mà hắn ta có rồi.

Phong Vô Nguyệt nghe vậy, lấy một viên linh thạch trung phẩm đại hán ném tới.

Hắn đếm 80 viên linh thạch hạ phẩm, sau đó đưa cho đại hán.

“Canh thuốc chỉ mười viên linh thạch hạ phẩm một chén, các ngươi cần hai chén, đây là linh thạch thối lại cho ngươi.”

Đại hán thật sự giống như Sparta*.

(*Sparta: Như người Xpác-tơ (can đảm, anh dũng, bền bỉ, khắc khổ, có ý thức kỷ luật cao, chiến đấu giỏi))

Mười viên linh thạch hạ phẩm một chén?

Ngô đạo hữu nói rằng canh thuốc có hiệu quả tốt hơn Bổ Linh Đan của Lăng Vân Các, chỉ cần mười viên linh thạch hạ phẩm?

Đại hán quả thực không thể tin được lại có một cái bánh có nhân sẽ rơi từ trên trời xuống như thế này.

Hắn ta ngơ ngác nhận lấy linh thạch từ Phong Vô Nguyệt, ngơ ngác nhận chén canh, ngơ ngác uống thuốc.