Chẳng hiểu sao khi nghe xong câu ấy, lòng tôi tự nhiên lại thấy hẫng một cái, giống như mình vừa mới đánh mất đi một thứ gì đó mà lại sợ hãi không dám nghĩ đến nó là thứ gì.
Lần đầu tiên trong đời tôi tò mò chuyện riêng của chồng tôi, tôi không trở về phòng mà đứng lại để nghe tiếp bọn họ nói chuyện.
Chồng tôi nói:
– Ừ. Công ty Hồng Hà đã gọi điện lại chưa?
– Chưa ạ. Nhưng hôm trước em có nhờ bạn làm ở đó đi hỏi rồi, hình như bên đó họ vẫn còn khúc mắc chuyện công ty mình mấy năm trước may đồ cao cấp bằng vải không đạt chất lượng nên họ có ý không muốn ký hợp đồng với bên mình ấy ạ. Giờ công ty may mặc xuất khẩu cũng nhiều, cạnh tranh nhiều, họ khó khăn với bên mình cũng dễ hiểu sếp ạ.
– Sắp xếp hộ tôi một buổi gặp mặt đi. Giờ nào họ rỗi thì mình đến.
– Vâng, để tý nữa em thử gọi điện thoại xem sao. À mà bên công ty Zilan thì sao rồi ạ, họ có liên lạc với anh không? Từ khi anh về nước đến giờ em không nhận được cuộc gọi nào của họ cả.
– Tạm thời chưa có động tĩnh gì, nếu cần thiết thì tôi đi một chuyến nữa.
– Vâng, lần này nếu sếp cần thì em sẽ đi với anh. Lần trước em không đi được, em cũng suy nghĩ mãi. Giờ chỉ mong công ty Zilan chịu ký hợp đồng với mình thôi.
– Trước hết cứ liên lạc với doanh nghiệp trong nước đi đã. Đầu ra khó khăn, có công ty Hồng Hà chịu thu mua đầu ra thì mình mới có tiếng để các nơi khác nhập của mình.
– Vâng, em biết rồi ạ. Anh ăn cơm luôn đi nhé, nếu đau dạ dày thì có men tiêu hóa em để trong ngăn kéo bên tay phải. Anh ăn ngon miệng ạ.
Nghe đến đó, tôi vội vàng nhón chân trở về phòng làm việc của mình, may sao vừa mới đóng cửa thì nghe tiếng giày cao gót của Nhung vang lên ngoài hành lang.
Cả ngày hôm ấy tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, nghĩ về sự ân cần chu đáo của Nhung với chồng tôi, nghĩ về những khó khăn mà Dương đang phải đối diện trong mấy năm vừa rồi, và nghĩ đến cả việc tôi đã làm được gì để giúp chồng mình. Cuối cùng tôi nhận ra là hình như tôi chưa hề làm gì cả, chỉ toàn nói những lời khó nghe với anh.
Tôi vẫn nhớ bốn năm trước, công ty của bố tôi may một lô hàng cao cấp nhưng sau lại bị phát hiện ra sử dụng vải không đạt chất lượng, gọi nôm na là vải rởm đi cho dễ hiểu. Bố tôi kiên quyết nói công ty không làm thế, có lẽ do người khác cố tình đổi vải để hại công ty của bố tôi, nhưng lúc đó bên đối tác không nghe, lôi cả báo chí vào làm rùm beng lên một trận, thế là kéo theo hiệu ứng domino, các đối tác khác cũng hủy sạch hợp đồng. May bao nhiêu sản phẩm đồ cũng không tìm được đầu ra, không có tiền trả lương cho công nhân, không còn tiền xoay vòng vốn, cuối cùng đi đến bờ vực phá sản.
Sau đó Dương đến, đưa tiền giúp công ty của bố tôi chi trả tiền lương và nợ khắp mọi nơi, nhưng mà danh tiếng công ty thì không cứu được. Thật ra bốn năm nay, chồng tôi chỉ cố gắng duy trì thôi, theo như tôi đọc báo cáo tình hình tài chính của công ty thì trong vòng mấy năm này không lỗ là may rồi.
Sau tất cả những sóng gió của công ty suốt mấy năm, thật tâm, tôi cũng rất biết ơn chồng tôi. Nếu như không có chuyện ngày tôi cưới, mẹ kế của chồng lỡ miệng nói “Dương nó quan tâm con từ lâu rồi, lúc đầu mẹ thấy nó tối nào cũng xem hồ sơ công ty nhà con, cứ tưởng nó định đầu tư cổ phần cơ, nhưng lúc nó về bảo bố mẹ cưới con, mẹ mới biết hóa ra là nó thích con chứ không phải muốn đầu tư”… tôi mới nhận ra sự việc không đơn giản như thế.
Vì câu nói đó nên tôi đã nghi ngờ rồi vào phòng chồng xem thử, cuối cùng thấy trong đó có rất nhiều tài liệu về công ty nhà tôi, bút đỏ đánh dấu những lỗ hổng trong kinh doanh, thậm chí là có cả danh sách những loại vải mà công ty bố tôi nhập. Sau rất lâu suy nghĩ, tôi không còn cảm thấy những việc Dương giúp tôi xuất phát từ lòng tốt của anh ta nữa, mà là anh ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu để ép gia đình tôi vào đường cùng.
Sự biết ơn đó biến thành nỗi hận thù… rồi cứ thế kéo chúng tôi đến ngày hôm nay…
Nghĩ lại chuyện cũ, tôi không nén được một tiếng thở dài. Tôi uể oải ngước lên nhìn đồng hồ thấy đã gần năm giờ, sắp đến giờ tan làm, đang định đứng dậy soạn đồ về thì tự nhiên lại thấy Dương nhắn tin đến. Chồng tôi bảo “Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà”.
Bình thường tôi sẽ không nhắn lại, nhưng hôm nay không hiểu sao tay tôi lại cứ vô thức soạn chữ: “Cần tôi để phần cơm không?”, lúc định bấm gửi mới nhận ra hình như tôi bị điên rồi, giật mình lại vội vàng xóa đi.
Tối hôm đó, tôi cũng chán không muốn ăn cơm ở nhà nên rủ Hoài ra ngoài ăn đồ nướng, tình cờ thế nào lại gặp Vỹ với My cũng ở đó, cả một hội bạn bè anh vừa ăn uống xong, đang định đi thì gặp tôi.
Lúc đầu, tôi định quay đi chỗ khác để tránh mặt, ai ngờ tự nhiên Hoài lại giật giật tay áo tôi:
– Chị ơi, anh này có phải là anh mà hôm trước chị em mình gặp ở cửa hàng quần áo không?
– À…
Chắc Hoài nói to nên Vỹ cũng nghe thấy, lúc tôi quay lại thì cũng thấy anh đang nhìn hai người bọn tôi. Cái My thấy thế thì nói rõ to:
– Ơ chị Ngân này. Sao tự nhiên lại gặp ở đây thế? Em là em chưa xử tội chị đâu đấy nhé, hôm trước còn chưa hỏi được mấy câu mà bà đã bỏ về trước thế.
– Hôm trước chị bận, ai bảo mày lừa chị.
– Phải lừa thế thì mới gặp được chị chứ. Mà thôi, gặp ở đây thì ngồi ăn với nhau luôn đi, em với anh Vỹ đến muộn, hội anh Tú ăn xong hết rồi, đang định về thì gặp chị đây.
Tôi ngại, nhưng có mặt cả Vỹ với Hoài ở đây chẳng lẽ lại từ chối, thế là đành ngồi ăn cùng hai người bọn họ. Suốt bữa ăn, tôi không nói gì, chỉ có My và Hoài là làm quen với nhau nên nói không ngừng, lúc sau mới bảo tôi:
– Sao chị không ăn đi thế, hay là ngại anh Vỹ à?
– Ngại gì đâu, vẫn đang ăn đây thôi.
– Anh Vỹ gắp cho chị Ngân ăn đi chứ sao cứ ngồi nhìn nhau thế nhỉ? Hai người thoải mái lên em xem nào.
Vỹ nãy giờ chỉ ngồi nướng thịt cho bọn tôi, nghe xong thế chỉ cười:
– Vẫn thoải mái đấy thôi, tại mày nói nhiều quá, hết phần người khác đấy.
– Ơ em phải khuấy động không khí chứ, không ngồi ở đây nhìn hai ông bà là em chán luôn. May mà có Hoài hợp cạ với em đấy, chứ không chắc em phải bật facebook lên phát trực tiếp may ra mới có người nói chuyện cùng. Hoài nhờ?
Hoài cũng gật đầu:
– Vâng.
– À mà hôm bữa anh Vỹ đã đưa ví lại cho chị Ngân chưa thế? Hôm trước chị làm rơi ở cửa quán, bảo vệ nhặt được đấy.
Tin nhắn kia tôi vẫn chưa trả lời, giờ My nói ra lại càng ngượng với Vỹ. May sao anh cũng đủ tinh tế để nhìn ra tôi ngại, Vỹ gắp một miếng thịt đã nướng chín vào bát của tôi, anh bảo:
– Anh đưa cho Ngân rồi, không thiếu một thứ, không phải lo.
– Thế thì tốt. Nhân dịp hội họp lại sau khi chị Ngân về nước, cả mâm mình uống nào.
– Cạn ly.
My uống rất nhiều, cứ hết lại rót, tính nó trước giờ hùng hổ như con trai nên rượu cũng uống như nước lã. Tôi uống đến ly thứ ba đã không theo kịp, với cả giờ dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng rồi, tôi không muốn uống say ở ngoài đường thế này, nhất là lại còn uống với người yêu cũ.
My rót đến chén thứ tư thì tôi định chối, không ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Vỹ đã nói trước:
– Chén này để anh uống cho.
– Không, chị Ngân uống chứ, ai cho anh uống thay.
– Ngân còn phải về, để anh uống thay cũng được.
My nhất định không chịu, nó bảo:
– Chị Ngân thấy không, đường đường là ông chủ khách sạn to nhé, rượu ngoại rượu ngon gì cũng có cả mà toàn mang đi tặng người ta chứ không uống. Giờ lại đi ra quán vỉa hè uống rượu nút lá chuối thay cho chị đấy.
Tôi gượng cười chống chế:
– Em không biết à? Rượu nút lá chuối mới là rượu ngon, ngồi ăn vỉa hè mới là ăn ngon.
– Thiếu. Mối tình đầu mới là tình đẹp nữa. Đúng không?
Hồi trước, lúc tôi chia tay Vỹ. My nhắn tin cho tôi suốt, nó cứ hỏi tôi sao lại chia tay, Vỹ yêu tôi như thế, tốt với tôi như thế mà sao tôi lại đối xử độc ác với anh như vậy. Cho đến bây giờ, My vẫn đinh ninh tôi chia tay Vỹ vì bố tôi ép buộc nên vẫn hy vọng tôi với anh quay lại.
Chỉ là nếu hai chữ “quay lại” mà đơn giản thế, có lẽ bốn năm qua tôi và Vỹ đã không chia tay.
Lòng tôi nặng trĩu như có một tảng đá vô hình đè trong đó, có lẽ Vỹ cũng vậy, suốt bữa ăn hai chúng tôi vẫn hiếm khi mở miệng, hoặc có nói gì cũng chỉ là mấy câu hỏi han thông thường. Cứ như thế cho đến khi thanh toán tiền ra về, tôi với anh giành nhau việc trả tiền nên anh làm rơi ví, từ đó rơi ra một tấm ảnh của tôi từ cách đây mấy năm.
Vỹ vội vàng cúi xuống nhặt, lần đầu tiên anh có vẻ gượng gạo trước tôi:
– Ảnh để trong đó lâu rồi, anh cũng quên mất. Giờ rơi mới nhớ ra.
– À vâng… Hôm trước em lục lại trong album ảnh, tìm mãi không có ảnh này. Anh cho em xin lại được không?
– Em muốn lấy lại à?
– Vâng.
– Cũng được. Em cầm đi.
– Cảm ơn anh ạ.
Anh đưa cho tôi tấm ảnh đó, bức ảnh đã bạc màu theo thời gian, thậm chí màu ảnh còn in hẳn vào trong ví nhưng Vỹ không lấy ra. Tôi không tin vị trí dễ nhìn thấy thế mà anh có thể quên không vứt đi được, không muốn chuyện cũ kéo dài làm ảnh hưởng đến tương lai của cả hai nên mới viện cớ lấy lại bức hình đó.
Vỹ bảo với tôi:
– Em đến đây bằng gì?
– Em vẫn đi Grap thôi, hai chị em đi Grap mà.
– Anh đưa về thì có tiện không?
– Thôi, để em đi Grap. Giờ có gia đình rồi, đi xe của người khác cũng không tiện anh ạ.
Ánh mắt anh thoáng buồn, nhưng chỉ một giây thôi lại có thể cười như bình thường với tôi:
– Thế đợi anh tý, anh ra xe lấy ví đưa em đã. Tiện anh gọi Taxi luôn cho.
– Vâng.
Vỹ gọi cho tôi một chiếc Taxi mà anh quen, dặn dò tài xế đưa tôi về nhà cẩn thận rồi mới yên tâm chào tạm biệt. Trên đường về, Hoài cứ lấn cấn chuyện này mãi nên ngồi không yên, mãi sau nó mới hạ quyết tâm hỏi tôi:
– Chắc chị với anh Vỹ chắc quen lâu rồi đúng không?
– Ừ, quen cũng lâu lâu rồi, cả cái My nữa, trước chơi cùng một hội. Sao thế em?
– Em thấy chị với anh ấy không giống như bạn lâu ngày gặp lại. Sao sao ấy, anh Vỹ nhìn chị khác lắm, kiểu như thích chị ấy.
Hoài là em trong nhà nên tôi không đề phòng, tôi nghĩ con bé còn ít tuổi, với cả dù sao cũng là máu mủ nhà mình nên sẽ không làm hại tôi đâu. Thế nên tôi cũng nói thật với nó:
– Trước cũng thích nhau, mà thôi lâu rồi.
– Mối tình đầu của chị luôn à?
– Ừ.
– Thảo nào, mối tình đầu thì thường khó quên mà.
– Gớm cái con bé này, yêu ai chưa mà nói như thật thế.
– Em xem phim suốt, ai cũng bảo mối tình đầu khó quên. Chị cũng khó quên anh Vỹ đúng không? Nãy anh ấy uống đỡ rượu cho chị, em thấy chị cũng không muốn anh ấy uống.
– Ai uống chẳng không muốn, rượu chè có tốt đẹp gì đâu.
– Thế chị còn thích anh Vỹ không?
– Còn hay không còn giải quyết được quái gì. Lấy chồng rồi là xong rồi. Mà trẻ con đừng hỏi linh tinh nữa, lo chuẩn bị thi cuối kỳ đi kìa. Học hành cho tử tế, sau còn có cái nghề kiếm tiền.
– Em biết rồi.
Lúc hai chị em tôi về nhà thì Dương vẫn chưa về, tắm rửa leo lên giường ngủ được một giấc rồi thì mới nghe tiếng xe của chồng vào trong gara. Bình thường tôi ngủ sấm đánh bên tai có thể không biết nhưng lại rất nhạy với tiếng xe của chồng, nghe âm thanh cửa gara đóng lại là tôi tỉnh hẳn, vừa định nhắm mắt lại ngủ tiếp thì lại thấy ánh sáng đèn điện dưới nhà bật sáng, lọt qua khe cửa phòng tôi.
Chồng tôi không từ gara bay vào nhà trong vòng một giây được nên tôi đoán là Hoài dậy bật điện. Đêm khuya lắm rồi, tự nhiên tôi thấy em mình dậy giờ này hơi kỳ lạ nên mới đứng dậy mở cửa, ngó xuống dưới nhà thì thấy Hoài rót một cốc nước ấm đợi sẵn, thấy chồng tôi vào thì nhanh miệng chào:
– Anh về rồi đấy ạ?
– Ừ. Em còn chưa ngủ à?
– Chưa ạ, em đang học bài.
– Ừ.
– Anh uống rượu à? Em pha sẵn cốc nước ấm đây rồi, anh uống tạm đi cho ấm người đã. Chờ em tý, em làm nước chanh muối uống thêm cho giải rượu.
– Không cần đâu, anh lên phòng ngủ luôn đây.
– Ơ, uống rượu rồi đi lạnh về dễ cảm lắm đấy, hay anh uống nước ấm đã rồi hãy ngủ.
– Trên phòng có rồi, em ngủ đi thôi.
Dương nói xong, không chờ Hoài trả lời đã đi thẳng lên cầu thang, tôi cũng sợ chồng phát hiện ra mình đứng nghe trộm nãy giờ nên vội vàng ngón chân quay lại phòng ngủ. Tôi vừa đắp chăn xong thì nghe tiếng cửa phòng mình khẽ mở, không dám hé mắt ra nhưng tôi biết Dương đang đứng bên ngoài nhìn vào, một lúc lâu sau thì cửa đóng lại, nhẹ đến nỗi nếu tôi không vểnh tai lên cố lắng nghe thì không thể nào nghe thấy.
Tim tôi đập thình thịch, trong đầu cứ tự nhắc nhở mình rằng: anh ta lên phòng kiểm tra tôi thôi, đêm nào anh ta cũng phải kiểm tra xem còn ở trong phòng không, thấy tôi vẫn ngoan ngoãn ở đây làm con rối trong bàn tay anh ta thì anh ta mới có thể ngủ ngon được.
Thật ra ngay cả bản thân tôi cũng không hề biết rằng, bởi vì sống như vậy quá lâu cho nên tôi cũng đã quen với việc mình phải luôn luôn ở cạnh một người rồi. Làm con rối hay làm bất kỳ thứ gì, thâm tâm tôi từ lâu cũng đã không còn quan tâm nữa.
Sau đó một thời gian, có một hôm công ty Zilan ở Mỹ gọi điện thoại sang thông báo đã nghiên cứu hợp đồng của công ty tôi, họ muốn đưa vào thêm một số điều khoản nên yêu cầu công ty tôi sang bên đó một chuyến để hai bên thương thảo lại hợp đồng.
Khỏi phải nói, tình hình đầu ra công ty đang ảm đạm sau khi nghe được thông tin này thì toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới phấn khởi như thế nào, nhất là tôi, cứ nghĩ sau thời gian dài như thế mà họ không động tĩnh gì nghĩa là chuyến đi trong bão tuyết kia của tôi và Dương đã phí công vô ích rồi, thế mà giờ đột nhiên lại chuyển mình thành công ngoài mong đợi.
Lúc tôi biết được chuyện này, kỳ thực nghĩ mình chưa có kinh nghiệm gì mà đi cùng sếp ký được một hợp đồng lớn, tôi mừng quá nên chân trần chạy như bay sang phòng Dương, định hỏi anh “cho tôi sang Texas thêm một chuyến nữa để học hỏi kinh nghiệm được không?”, vội quá nên quên gõ cửa, ai ngờ lúc xông vào thì thấy có mấy người trong ban giám đốc lẫn Nhung cũng đang ở trong đó.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh, tôi thì ngượng chín hết cả mặt, đần ra mấy giây mới ấp úng nói:
– Xin… xin lỗi ạ. Tôi… quên gõ cửa.
Phó giám đốc là người được Dương tuyển sau khi các vị trí lãnh đạo cấp cao cũ bỏ công ty, chú ấy không biết tôi là vợ Dương, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt xong mới mắng:
– Cô làm cái gì đấy hả? Vào phòng sếp mà quên gõ cửa là sao? Ở đây đang bàn bạc công việc, cô vào như thế còn ra thể thống gì nữa?
– Cháu xin lỗi chú. Cháu không cố ý.
Lúc này, Nhung cũng định lên tiếng nói giúp cho tôi, nhưng mà em ấy chưa kịp nói thì chồng tôi đã mở lời trước:
– Cháu gọi Ngân sang, chắc em ấy vội nên mới quên gõ cửa.
Phó giám đốc nổi tiếng nghiêm khắc trong công ty, nghe Nhung nói chú ấy là người rất giỏi, sau khi vợ chồng tôi về nước, Dương phải cất công mời mãi chú ấy mới chịu đến làm, bây giờ là cánh tay đắc lực, cố vấn việc kinh doanh cho chồng tôi.
Chú Hà nghe xong vẫn hậm hực nói:
– Công ty là công ty, không thể không ra thể thống gì như thế được. Ít nhất thì cô cũng nên đi dép vào. Giám đốc của dễ tính quá nên nhân viên sinh hư rồi.
– Em ấy mới vào làm, còn nhiều cái chưa biết, chú đừng nóng, từ từ để cháu góp ý với em ấy.
– Không gõ cửa mà chạy sang phòng giám đốc kiểu này người khác hiểu nhầm thì sao? Cháu có vợ rồi, những chuyện ở công sở thế này nên tránh đi.
– Vâng, cháu biết rồi ạ. Giờ mấy chú cháu mình bàn tiếp thôi chú nhỉ?
Dứt lời, Dương lại ngẩng đầu lên nhìn tôi:
– Ngân mở ngăn tủ dưới cùng bàn làm việc của tôi, lấy giấy bút ra ghi những thứ cần sửa ở hợp đồng đi.
– À… vâng, vâng.
Trước tôi không hiểu cảm giác được sếp che chở là thế nào, hôm nay đúng là đã trải nghiệm đủ cả. Cảm giác bị mắng mà được sếp bảo vệ đúng là sung sướиɠ thật, kiểu như trời có sập xuống cũng chẳng phải lo, đằng nào cũng có một người chống đỡ hộ tôi.
Nghĩ đến đó, hai má tôi bất giác đỏ lên, tôi chậm chạp đi lại chỗ bàn làm việc của anh, mở ngăn tủ dưới cùng ra thì không thấy giấy bút đâu, chỉ thấy một đôi dép đi trong nhà, loại này nam hay nữ cũng đi được. Lúc ấy mới hiểu, hóa ra Dương cố tình nói thế để cho tôi tìm được dép để đi, tránh để phó giám đốc lại ngứa mắt mắng tôi thêm.
Mặt tôi lại đỏ thêm một ít nữa, luống cuống lấy đôi dép ra rồi đi vào chân, sau đó thò tay lên bàn lấy đại giấy bút của anh ở trên đó rồi đi lại chỗ mọi người, giả vờ chăm chú ghi những điều khoản cần sửa mà Dương cùng mấy lãnh đạo nữa đang bàn bạc.
Vì hợp đồng với công ty Zilan là công ty lớn, nhiều người vẫn đinh ninh công ty không thể ký được, thế nên giờ có cơ hội được hợp tác với họ thì ai cũng suy tính rất cẩn thận, bàn đi bàn lại bao nhiêu lâu mới thống nhất được mấy điều khoản cần sửa.
Lúc mọi người giải tán, trước khi ra khỏi phòng chú Hà vẫn nhìn tôi mãi, nhìn đôi dép dưới chân tôi rồi lại nhìn Dương, sau đó còn nghiêm giọng nhắc nhở tôi:
– Cố vấn pháp luật cũng là một phần trong bộ mặt của công ty, sau còn phải đi cùng giám đốc ra ngoài gặp gỡ đối tác. Cô chú ý hình tượng một tý, đừng để công ty phải mất mặt.
– Vâng ạ, cháu biết rồi ạ, cháu xin lỗi chú.
Tôi khép nép cúi đầu cho đến tận khi mọi người đi ra khỏi phòng hết rồi mới dám ngẩng lên. Vừa định đứng dậy thì chồng tôi nói:
– Tìm tôi có việc gì?
– À… Tôi định hỏi việc hợp đồng với công ty Zilan. Khi nào thì anh định sang đó?
– Nếu kịp thì ngày mai.
– Lần này có cần cố vấn pháp luật đi không?
Hỏi xong, tôi thấy ánh mắt Dương sắc bén nhìn mình, sợ anh nghĩ tôi đang có âm mưu gì nên đành nói thêm:
– Tôi thấy bên kia yêu cầu sửa nhiều điều khoản. Tôi nghĩ cố vấn pháp luật cũng nên đi.
– Lần này cô muốn đi vì lý do gì? Sợ tôi rửa tiền hay sợ tôi bán bớt cổ phần?
– Chuyện trước khi sang đó lần trước, thôi quên đi. Lần này tôi không có ý nghi ngờ anh, tôi chỉ muốn giúp anh ký hợp đồng.
Qua chuyến sang Texas đầy bão tuyết lần trước, tôi thấy mình đã chẳng giúp được gì còn hiểu nhầm chồng. Giờ tôi biết tôi sai rồi, tôi muốn góp chút sức nhỏ mình để hợp đồng được thuận buồm xuôi gió, cũng là sửa sai với Dương. Và còn một lý do nữa mà trong thâm tâm tôi vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, đó là tôi sợ khách sạn bên đó lại chỉ còn một phòng như lần trước, mà người đi cùng với chồng tôi lại chỉ có Nhung.
Hiếm khi thấy tôi chịu nhún nhường như vậy, chồng tôi có vẻ hơi ngạc nhiên. Dương nhíu mày một lúc rồi bảo tôi:
– Bên đó vẫn đang có tuyết.
– Không sao. Tôi mang theo thuốc xuyễn. Yên tâm, không gây phiền cho anh như lần trước nữa đâu. Anh cứ để tôi đi đi.
– Nếu sức khỏe của cô đảm bảo không gây phiền phức cho người khác thì cứ đi.
– Ừ, thế thì quyết định tôi đi nhé. Tôi về phòng chuẩn bị đây, lúc nào đặt xong vé máy bay thì bảo tôi.
Tối hôm đó về nhà, tôi ôm bản hợp đồng với cả tờ giấy ghi chép những phần cần sửa đã bàn sáng nay ra nghiên cứu, nghiền ngẫm đến tận mười một giờ đêm vẫn chưa xong.
Hoài gõ cửa phòng mang vào cho tôi một cốc café sữa, nó nhìn tôi thở dài:
– Em thấy đèn phòng chị vẫn sáng nên mang café lên cho chị này. Hôm nay bận gì mà chị thức khuya thế?
– Đang nghiên cứu hợp đồng để mai sang Mỹ ấy mà. Em chưa ngủ à?
– Chưa ạ. Em mới học bài xong. Anh Dương cũng vẫn đang làm việc hả chị?
– Chưa, anh ấy toàn làm việc muộn. Toàn nửa đêm mới về phòng ngủ thôi.
– Anh chị ngủ muộn thế bảo sao mãi chưa chịu đẻ em bé. Đang còn trẻ phải tranh thủ đi ngủ sớm đi chứ, đằng này toàn làm việc khuya. Lúc người này về phòng thì người kia lại ngủ mất rồi.
Tôi vẫn nói dối Hoài chuyện vợ chồng tôi ngủ chung, lần nào nó thấy tôi và Dương mỗi người một phòng, tôi toàn phải nói dối là chồng tôi làm việc muộn, toàn nửa đêm mới về phòng tôi ngủ. Giờ nó nhắc đến chuyện con cái, tôi chẳng biết nói gì, chỉ cười:
– Công việc thì biết làm sao được.
– Việc thì việc chứ. Anh chị lấy nhau cũng lâu rồi còn gì. Bác Tuân mà tỉnh, biết chưa có cháu ngoại thì buồn lắm đấy.
– Gớm, tôi biết rồi cô nương ạ. Cô nương đi ngủ đi, muộn rồi.
– Để em pha cho anh Dương cốc café rồi mang lên đã. Ai lại pha café cho mỗi chị gái, còn anh rể thì không thế, tội lỗi chết.
– Thôi để đấy chị pha cho cũng được.
– Thôi chị cứ làm việc đi, tiện thì để em. Em mang lên rồi đi ngủ luôn ấy mà.
– Ừ. Thế em pha giúp chị cho anh ấy một cốc nhé. Nhớ bỏ thêm sữa, đừng pha mình café đen nhé.
– Vâng, em biết rồi.
Sau khi Hoài ra khỏi phòng, tôi lại cắm cúi tiếp tục làm việc, hợp đồng thì nhiều trang mà dò dẫm mãi vẫn chưa đâu vào đâu nên tôi không chú ý đến những việc khác lắm.
Không ngờ, đang lúc tập trung cao độ nhất thì đột nhiên nghe một tiếng “xoảng” từ phòng bên cạnh vọng đến, đêm khuya tĩnh mịch nên nghe vừa rõ vừa chói tai cực kỳ. Âm thanh này giống như là vừa làm vỡ đồ thủy tinh gì đó.
Tôi vô thức nhìn cốc café còn hơi bốc khói trên bàn mình rồi lại nhớ đến mấy câu nói lúc nãy của Hoài, suy nghĩ vài giây cuối cùng quyết định đứng dậy, rảo bước sang phòng bên cạnh…