Ôi là trời....
"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Thẩm Vân Triết lùi lại và giữ khoảng cách với Ninh Tiêu, nhìn chằm chằm vào anh ta, "Ninh Tiêu, đừng tin lời nói của khán giả, bọn họ cố ý lừa anh đó!"
"Cậu thì biết cái gì, cậu cũng chỉ là một người mới!” Ninh Tiêu nắm lấy miếng sắt mắng Thẩm Vân Thạch: "Cậu chưa từng trải qua nên đương nhiên không hiểu, tôi đã từng thấy bàn tay ma từ dưới đất duỗi ra kéo người chơi xuống bùn, từng thấy những người bị nhốt vào rương, thấy người bị mang đi nghiền thành thịt xay, tôi từng được người xem chỉ cách trốn thoát!"
"Trong một sân chơi nguy hiểm như vậy, giảm độ khó của trò chơi là điều nên làm!"
Thẩm Vân Triết thầm chửi rủa trong lòng, cậu biết bây giờ mình hoàn toàn không thể thuyết phục được người này, khi mới bước vào trò chơi Ninh Tiêu vẫn là một người bình thường, nhưng khi anh ta biết đây là phiên bản nâng cấp của trò chơi, anh ta lập tức bị nỗi sợ hãi khống chế, cậu cũng không phải là Thánh Nhân, đương nhiên không thể khiến anh ta thức tỉnh.
Chỉ là có thể đừng nhắm mục tiêu vào cậu có được không?
Chuyện bây giờ nên làm là chạy khỏi đây, ước sau này không chạm mặt anh ta nữa.
Thẩm Vân Triết cố gắng tìm một lối thoát, nhưng khi nhìn xung quanh, cậu lập tức kinh ngạc trừng to mắt.
Cậu dường như nhìn thấy một bóng đen xám nhỏ xuyên qua tấm kính vỡ tiến đến đây, tốc độ của nó rất nhanh, vừa rồi vẫn còn cách năm mét, lúc này đã ở trong vòng hai mét, sắc mặt Thẩm Vân Triết vô cùng khó coi theo bản năng lùi lại.
Không ổn, không ổn rồi!
"Vậy thì...đi chết đi." Ninh Tiêu không nhìn thấy được.
Anh ta cho rằng Thẩm Vân Triết sợ mình, cho nên từng bước tiến tới gần Thẩm Vân Triết cùng một miếng sắt.
Ngay khi anh ta chuẩn bị vung mạnh miếng sắt xuống, một tiếng đập lớn, anh ta đứng im tại chỗ, đôi mắt kinh ngạc mở to tràn đầy sự nghi hoặc.
Một cây gậy đập mạnh vào đầu anh ta, Thẩm Vân Triết nghe rõ được âm thanh nứt xương, máu đỏ cùng não trắng bắn ra vấy bẩn lên áo khoác trắng của Thẩm Vân Triết, có lẽ còn có những chỗ khác, nhưng Thẩm Vân Triết không có thời gian quan tâm.
Hộp sọ là một trong ba loại xương cứng nhất trong cơ thể con người, nhưng nó đã bị một cây gậy như thế này đập vỡ thành từng mảnh, Ninh Tiêu bị ném ra ngoài, anh ta vẫn mở mắt trống rỗng, không có động tĩnh gì cả.
Cái bóng đen xám dần dần ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một hình người có khuôn mặt đen xì, trên người mặc đồng phục, Thẩm Vân Triết nhìn thoáng qua đoan nghề nghiệp của hắn.
Là bảo vệ của bệnh viện!
"Không được phép gây ồn ào trong bệnh viện." Bóng người màu đen đang cầm một cây gậy dài, nó đi đến trước mặt Thẩm Vân Triết cùng với một cây gậy dính máu xen lẫn chút bã trắng.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Thẩm Vân Triết trống rỗng, cậu nhìn cây gậy hạ xuống từng chút từng chút.
"Tôi là bác sĩ trưởng khoa nhi Lưu Nhược Vũ!"
Thẩm Vân Triết trong thời khắc nguy hiểm nói ra câu này.
Cây gậy dừng lại trước mặt Thẩm Vân Triết, máu nhỏ giọt xuống, vật thể hình người màu đen dừng lại tại chỗ, như thể nó đã dừng hành động vì lời nói của Thẩm Vân Triết.
Thẩm Vân Triết cố hết sức khống chế sự run rẩy của ngón tay, cậu thò tay vào túi, bình tĩnh lấy bảng tên Lưu Nhược Vũ ra, ghim vào túi trên ngực.
"Tôi là Lưu Nhược Vũ, bác sĩ trưởng khoa nhi, bây giờ tôi đến tòa nhà nội trú để khám bệnh, vừa rồi người đó đột nhiên làm ầm lên, cảm ơn anh đã ngăn cản anh ta."
Nhân viên bảo vệ di chuyển, hắn ta cất cây gậy đi, đối mặt với Thẩm Vân Triết với vẻ mặt vô cảm, "Bác sĩ Lưu lên tầng mấy? Hôm nay không có bệnh nhân nào cần khám."
Bởi vì đứng quá gần, những sợi lông trên người Thẩm Vân Triết sắp dựng đứng hết cả lên, cậu đưa hai tay ra sau véo thật mạnh vào người, cưỡng ép bản thân mình đối mặt với nhân viên bảo vệ.
Kinh nghiệm của bác sĩ cho cậu biết rằng nhân viên bảo vệ trước mặt cậu không phải là không có mặt, cũng không phải da đen, hắn chỉ là bị bỏng, cả mặt và cơ thể hắn đều bị đốt cháy, khi hắn ta đến gần hơn, cậu có thể ngửi thấy mùi cháy khét.
"Trên tầng bốn của tòa nhà B, có một cô bé tên là Giang Thục Kỳ." Thẩm Vân Triết giữ giọng ổn định, "Cô bé sắp được chuyển từ khoa nhi sang khoa nhãn, cô bé ấy cần phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật khẩn cấp, với tư cách là bác sĩ điều trị cho cô bé, tôi phải đi qua và làm thủ tục ngay lập tức."
Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm cậu, mặc dù Thẩm Vân Triết hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của hắn.
"Ngay cả bác sĩ cũng không thể phá vỡ các quy tắc." Nhân viên bảo vệ nói: "Hy vọng rằng bác sĩ Lưu nhớ."
Khi nhân viên bảo vệ biến mất, Thẩm Vân Triết vẫn đứng tại chỗ, sau khi chắc chắn là nhân viên bảo vệ sẽ không quay lại nữa, cậu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bức tường bên cạnh để xoa dịu tâm trạng.
[Rất hữu ích phải không, nếu không có năng lực đồng bộ với thế giới song song, cậu sẽ không vô thức xem qua thông tin bệnh nhân, cũng sẽ không biết rằng có một bệnh nhân nhỏ cần phẫu thuật khẩn cấp.]
[Bác sĩ mật danh là một người có trí nhớ cực kỳ tốt, anh ta có thể nhớ tất cả thông tin sau khi đọc một lần.]