"Tự lừa mình dối người phải có mức độ nhất định." Thẩm Vân Triết nói: "Bây giờ tôi sẽ đến tòa nhà nội trú, anh có muốn đi theo hay không?"
Nói xong, Thẩm Vân Triết không quan tâm đến anh ta, xoay người tiến về phía trước, theo thói quen đột nhiên xuất hiện, cậu đi theo phương hướng có khả năng là tòa nhà nội trú, theo những cốt truyện tiểu thuyết kinh dị, đa số phòng phẫu thuật và khu vực phòng bệnh sẽ phát sinh ra vấn đề nhất, cũng là nơi có nhiều thông tin nhất.
Tình hình hiện tại là hoàn toàn không thể giải thích được, cậu chỉ có thể cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trò chơi đưa ra.
Ninh Tiêu sững sờ tại chỗ, anh ta nhìn bóng lưng của Thẩm Vân Triết, bởi vì cậu mặc áo khoác trắng nên gần như hòa nhập với bệnh viện khủng khϊếp này, anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Vân Triết rời đi, sau đó lại nhìn chằm chằm điện thoại di động, rối rắm không biết phải làm sao.
Bây giờ nếu muốn sống sót thì nên tìm được những người chơi cũ càng nhanh càng tốt. Mặc dù tiến độ trò chơi của người chơi mới và cũ là như nhau, nhưng người mới làm sao có nhiều thông tin như người cũ, vậy nên tìm được người chơi cũ để trao đổi thông tin thì xác suất sống sót của họ càng lớn, đó là lý do tại sao anh ta tuyệt vọng cầu xin khán giả cho anh ta biết vị trí của người chơi cũ ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ...... Vị trí không đúng, khán giả cực kỳ không thích anh ta, độ khó của trò chơi cũng đang tăng lên từng chút một.
Phải làm gì, phải làm gì, phải làm gì đây?
[Anh đi gϊếŧ người chơi kia.]
Đột nhiên, một bình luận thu hút sự chú ý của Ninh Tiêu, Ninh Tiêu nhìn chằm chằm vào dòng chữ trôi qua.
Dường như không chỉ Ninh Tiêu mà những khán giả khác cũng chú ý tới, cho nên vô số bình luận như vậy cũng liên tiếp trôi ra.
[Đúng vậy, gϊếŧ cậu ta, chỉ cần anh gϊếŧ cậu ta, chúng tôi sẽ cho anh biết vị trí chính xác.]
"Không, không!" Ninh Tiêu vội vàng lắc đầu, trong mắt có chút kinh hãi, "Quy tắc trong trò chơi: người chơi không được phép gϊếŧ nhau, đây là vi phạm!"
[Anh không cần phải gϊếŧ cậu ta, chỉ cần khiến cho cậu ta mất đi năng lực hành động.]
[Chuyện này không phải anh đã từng làm rồi sao? Giống như lần trước đó.]
"Tôi không có, tôi không ..." Sắc mặt Ninh Tiêu tái nhợt, giống như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt tràn đầy kinh hãi và hoảng sợ.
Đúng vậy, ván trước Ninh Tiêu đã làm ra chuyện như vậy, bởi vì ván đó chỉ có một cửa để qua ải, mà trước cửa lại có lệ quỷ đáng sợ, anh ta chỉ là không muốn chết thôi!
Khán giả nói với anh ta rằng chỉ cần tấn công một người, bởi vì lệ quỷ rất nhạy cảm với mùi máu, miễn là ai đó bị thương, lệ quỷ sẽ di chuyển khi nó ngửi thấy mùi máu, sau đó anh ta sẽ có cơ hội trốn thoát.
Đúng vậy, anh ta tiếp cận người đàn ông đó từ phía sau, lợi dụng người đàn ông đó để lệ quỷ bỏ đi, rồi anh ta tự mình chạy trốn.
Ninh Tiêu tin rằng: Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như vậy!
[Anh có thấy miếng sắt ở bên cạnh không? Chỉ cần nhặt nó lên rồi đánh vào sau gáy cậu ta, cậu ta sẽ ngã xuống ngay lập tức.]
Những ác quỷ sau màn hình vẫn đang khích lệ anh ta.
[Không cần phải gϊếŧ cậu ta, chỉ cần cậu ta không thể động đậy, phía sau cậu ta còn có hai con ma đuổi theo, một con cũng đủ để chăm sóc cậu ta rồi.]
[Đúng vậy, anh chỉ là đang giúp chúng tôi mà thôi.]
[Mau đi, tin chúng tôi, người chơi cũ đang ở trong tòa nhà nội trú, nhưng có tận năm tòa nhà nội trú, rất khó có thể tìm ra tòa chính xác trong số đó.]
Ninh Tiêu nuốt nước miếng, quay mặt đi chỗ khác, sau đó run rẩy vươn tay nhặt miếng sắt rỉ sét trên mặt đất lên.
Xin lỗi, nhưng tôi không còn cách nào khác. Trong lòng Ninh Tiêu thầm nghĩ vậy.
Có thể biết được vị trí của những người chơi cũ và giảm bớt độ khó của trò chơi hiện tại, Ninh Tiêu hiển nhiên có thể cảm nhận rõ ràng được sự chán ghét của khán giả đối với Thẩm Vân Triết, người mới này hoàn toàn không có ý định làm theo ý khán giả, vậy nên họ đương nhiên không hài lòng.
Chỉ cần anh ta nhắm vào Thẩm Vân Triết, người mà khán giả ghét nhất, thì có thể giảm bớt độ khó của trò chơi.
Đấy là do cậu không học được cách làm hài lòng khán giả. Anh ta tự an ủi mình.
Ninh Tiêu bước nhanh như chạy về phía Thẩm Vân Triết, miếng sắt rỉ sét giấu sau lưng, anh ta bước đi nhanh, như muốn rũ bỏ hết lương tâm, giơ miếng sắt cao lên, anh ta biết lần này không thể quay đầu lại nữa rồi, nhưng anh ta thật sự rất muốn sống!
Đáng tiếc Thẩm Vân Triết không phải kẻ ngốc, cậu chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với Ninh Tiêu, cậu không tin tưởng Ninh Tiêu, cũng không tin tưởng người xem phát sóng trực tiếp.
Miếng sắt vừa giơ lên không trung, Thẩm Vân Triết xoay người lui lại về sau hai bước, nhìn miếng sắt trong tay Ninh Tiêu, cậu lập tức hiểu anh ta định làm gì, Thẩm Vân Triết lớn lên dưới sự giáo dục thân thiện của chủ nghĩa xã hội, nhưng bây giờ lại gặp phải những chuyện ma quái không thể giải thích được và đối mặt với sự tấn công từ đồng loại.
Editor có lời muốn nói: nghèo quá hông có tiền mua đề cử, mn đề cử cho Triết Triết nhaa, iu cả nhà