Trong phòng chung có phòng rửa mặt và cửa sổ, còn tiện lợi và thoải mái hơn giường chung luôn đấy!”
Mọi người: “……”
Rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi số phận ấn like sao?!
Trần Thị Kim: .
Quả nhiên cuối cùng điện thoại di động sẽ chiếm lĩnh toàn bộ thế giới mà.
Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định thử phương thức hữu nghị.
Dù là trực giác cũng được, tâm lý phản nghịch cũng thế, cứ cảm thấy những chuyện NPC càng muốn bọn họ làm thì ở đây càng không thể làm. Ví dụ như việc ấn like.
Và theo suy đoán của Vương Bảo Kiệt, cạm bẫy lớn nhất của việc xem video quảng cáo là để cho mọi người nghiện điện thoại di động không thể kiềm chế, vì vậy ——
“Miễn là chúng ta luôn trong trạng thái cảnh giác khi xem các video quảng cáo và không để bản thân đắm chìm trong đó thì hẳn sẽ không có chuyện gì lớn.”
Hơn nữa, khách sạn không có yêu cầu về cách xem video, vậy thì người khác ở bên cạnh có thể giúp một tay.
Tổng hợp lại thì nó không phải vấn đề lớn.
Vương Bảo Kiệt vừa dứt lời bèn quay đầu nhìn về phía Trần Thị Kim, phát hiện người anh em này vẫn chưa rời đi, lập tức nở một nụ cười thân thiện vui vẻ với anh.
Sau đó, lão nhìn thấy người huynh đệ này vẫy vẫy tay với người phục vụ, người phục vụ chu đáo mang cho anh trà sữa thơm phức, còn dời một chiếc ghế ra để anh có thể thoải mái xem.
Vương Bảo Kiệt: ……
Lão không nên cười, bọn họ không giống nhau!
Thở dài một hơi, Vương Bảo Kiệt quyết định làm tiên phong cho mọi người. Không phải lão thích giúp đỡ người khác hay gì, mà chủ yếu là lão hiểu rõ lúc mới bước vào thế giới thì nguy hiểm không lớn lắm, hơn nữa lão... cũng chỉ là quỷ nghèo không muốn tiêu tiền mà thôi.
Cho dù trị giá năng lượng là 10 thì lão cũng không muốn tiêu xài! Có thể biến nó thành một chiếc burger gà sang trọng ở Vùng đất lưu vong này đó!
Sau khi chuẩn bị xong, Vương Bảo Kiệt mở đoạn video quảng cáo của khách sạn hoàng gia mà người phục vụ mặc áo đuôi én đã chuyển cho anh. Mở đầu bằng một bản giao hưởng vô cùng sôi động, sau đó là hình ảnh tổng quan về khách sạn hoàng gia xuất hiện trên điện thoại của lão.
Những người mới đều vây quanh Vương Bảo Kiệt, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn vào điện thoại di động của lão, cũng chỉ có thể nhìn chăm chú tình hình của Vương Bảo Kiệt.
Lúc đầu thì không sao, Vương Bảo Kiệt còn có thể liếc mắt đề phòng chung quanh khi đang xem video quảng cáo.
Một phút trôi qua, tay cầm điện thoại của Vương Bảo Kiệt nhích lại gần mặt lão hơn.
Ba phút sau, điện thoại di động trong tay Vương Bảo Kiệt đã đưa thẳng đến trước mắt lão, biểu cảm trên mặt cũng đã thay đổi đáng kể ——
Trên mặt lão bắt đầu biểu lộ vẻ thưởng thức, ca ngợi và khao khát.
Sự thay đổi như vậy khiến trái tim những người đang vây xem đều đập thình thịch, thanh niên Shachiku thử chạm vào cánh tay lão để thăm dò: “Anh Vương, video thế nào?”
Hai mắt Vương Bảo Kiệt vẫn dán chặt vào điện thoại di động, “Tôi chưa bao giờ thấy khách sạn nào sang trọng, đắt đỏ và thoải mái như vậy! Tôi sẵn sàng dùng hết tiền tích góp của mình để sống ở đây đến hết đời!”
Mọi người: !!!
Anh Vương, anh không bình thường tí nào! Vừa nãy 10 đồng anh còn không muốn tiêu mà!
Cậu trai giao hàng hỏa tốc sốt ruột không chịu nổi, khẽ cắn môi đưa tay muốn che mắt Vương Bảo Kiệt, để lão đừng quá chăm chú nhìn vào điện thoại di động.
Nhanh chóng bị Vương Bảo Kiệt né tránh: “Tiểu Ca, đừng làm phiền tôi xem di động chứ!”
Cậu trai giao hàng hỏa tốc vẫn không bỏ cuộc, lần này cậu định giật lấy chiếc điện thoại di động trong tay Vương Bảo Kiệt. Cậu nghĩ rằng nếu chạy nhanh thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào điện thoại di động của Vương Bảo Kiệt, thì lão đá bay đi một cách thô bạo.
“Tôi nói! Đừng làm phiền tôi xem di động ——”
Tròng mắt của Vương Bảo Kiệt hơi lồi ra, trên mặt nổi gân xanh, toàn thân có một loại sức mạnh cường đại bao quanh, khiến lão trông rất đáng sợ.
Song, điều khiến mọi người ớn lạnh trong lòng chính là dù tức giận như vậy rồi, ánh mắt của Vương Bảo Kiệt vẫn mãi dán chặt vào màn hình di động, một tay nắm chắc chiếc điện thoại không buông.
Như vậy... Quả thực rất giống Kẻ Mắt To cầm điện thoại di động đứng ngoài cửa kính đó, dù có hét “ấn like” thì vẫn có một bên mắt luôn nhìn chăm chăm, một tay giơ di động lên.
Đại sảnh rơi vào sự yên tĩnh khó tả.
Gương mặt nhóm người phục vụ đều treo nụ cười mỉm nhìn Vương Bảo Kiệt.
Những người mới muốn làm gì đó nhưng lại chẳng dám làm bừa, cho đến khi có tiếng bước chân đều đặn vang lên trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng đến mức có thể soi được bóng người.
Thanh niên Shachiku quay đầu lại theo trực giác, quả nhiên hắn ta nhìn thấy người đi tới đang cầm theo một tách trà trắng cổ xưa bằng sứ, khoác trên mình bộ trang phục của tổng thống.
A, cảm giác này còn nhiều Dior hơn CEO của bọn họ nữa!*
*Dior ở đây là thương hiệu thời trang cao cấp của Pháp, nhiều Dior là ám chỉ sự giàu có.