Hiện giờ điều bà quan tâm nhất chính là hôn nhân đại sự của tôn tử trong phủ.
Tước vị trong phủ đã không thể truyền lại được nữa, thế hệ trẻ cũng không có nhân tài xuất sắc, phủ Thừa Dự Bá suy tàn đã thành sự thật, hiện giờ bà chỉ trông cậy vào việc kết hôn, đề bạt trợ lực cho mấy tôn nhi, nhất là trưởng tôn.
Tài cán của trưởng tôn mặc dù không bằng tam thúc hắn, nhưng rốt cuộc là người có hy vọng nhất, nếu thật sự vì vậy mà bị phá hỏng nhân duyên và tiền đồ, phủ Thừa Dự Bá không chỉ không có hy vọng cuối cùng, còn có thể hoàn toàn trở thành trò cười.
Bà không thể càng khiến cho phủ bá tước suy tàn trong tay mình.
Nhưng bà cũng không thể bị nghiệt chủng này uy hϊếp.
Mạnh Vãn Đào vẫn luôn mẫn cảm với xúc cảm, mặc dù lão phu nhân đã cực lực che giấu, nhưng từ khi vào phòng này, cảm xúc dao động cực lớn, lại che giấu, cũng che giấu không được.
Mạnh Vãn Đào đánh cược đúng rồi.
Quả nhiên lão thái thái quan tâm nhất chính là hôn nhân của tôn tử.
Thời đại này, thật ra cực kỳ coi trọng thanh danh, gia đình càng tôn quý, càng coi trọng danh dự, phủ Thừa Dự Bá xuống dốc, chỉ còn lại tước vị không thể cha truyền con nối, vẫn là cái giá rỗng, thanh danh dù không tốt, thiếu gia tiểu thư trong phủ, không nói tìm một cao môn giúp đỡ Mạnh gia, sợ là ngay cả môn đăng hộ đối cũng khó.
Tuy liên lụy đến người bên ngoài, Mạnh Vãn Đào cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nàng biết những chủ tử của phủ Bá tước, người nào người nấy đều biết rõ ràng lại lạnh nhạt thờ ơ, cũng là đồng lõa.
Họ không vô tội.
"Việc này không phải ngươi nói cái gì thì là cái đó." Lão phu nhân kiệt lực đè nén hận không thể đánh chết lửa giận của nàng tại chỗ, cắn răng nói: "Sự việc năm đó xảy ra đột ngột, rất nhiều chuyện ta cũng không biết, chờ ta hỏi người lo liệu hậu sự năm đó rồi nói sau."
Mạnh Vãn Đào nghĩ nghĩ, gật đầu: "Lão phu nhân đã nói như vậy, tôn nữ tự nhiên tin phục, chỉ hy vọng lão phu nhân không lừa tôn nữ trẻ người non dạ."
Lão phu nhân tức giận đến tay cũng bắt đầu run rẩy.
Bà không nói gì nữa, đứng dậy muốn đi.
"Nơi này cách kinh thành quý phủ có chút xa." Khi nàng xoay người Mạnh Vãn Đào mở miệng: "Cứ tới tới lui lui cũng không tiện, không bằng lão phu nhân ở lại thôn trang một đêm, miễn cho đi xe mệt nhọc, lại không có sức hỏi thăm, chậm trễ là chuyện nhỏ, khiến cho lão phu nhân không thoải mái mới là chuyện lớn."
Lời này của nàng rõ ràng là ngược lại.
Mệt nhọc không sao cả, đừng làm lỡ chuyện của nàng mới tốt.
Trong lời nói này, mọi người ở đây đều nghe ra, ngay cả Tiểu Từ vẫn mờ mịt ngây thơ cũng nghe hiểu, lại càng không cần phải nói đến lão phu nhân tinh tế.
Sắc mặt bà cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Mạnh Vãn Đào lên tiếng gọi bà lại, ý cười đã thu liễm, trong giọng nói chỉ còn lạnh lùng: "Chuyện hôm nay, hoặc là trả lại toàn bộ tài sản nương ta để lại cho ta, hoặc là, ta liều mạng, muốn một lời giải thích, mọi người cùng sống một cuộc sống tốt, lời cũng đã nói trước, đến lúc đó thì đừng trách ta không để ý huyết mạch tình thân!"
Lão phu nhân: "..."