"Đúng là ta còn nhỏ." nàng nói: "Cũng không có ai chống lưng, nhưng nương ta khi còn sống rốt cuộc vẫn có mấy tỷ muội tốt."
Khuôn mặt lão phu nhân lập tức tối sầm lại.
Còn dám nhắc tới nữ nhân kia, còn có những tỷ muội loạn thất bát tao của nàng!
Là muốn phủ Bá tước bọn họ lại bị cả kinh thành cười nhạo sao!
"Người bên ngoài ta sẽ không nói." Phản ứng của lão phu nhân, Mạnh Vãn Đào rất hài lòng, nàng tiếp tục nói: "Ta chỉ nói với Lan di thôi, Lan di lại rất thương ta, nếu ta treo cổ ở phủ Đại Lý Tự, lão phu nhân đoán xem Lan di có thể có làm ầm ĩ đòi công lý cho ta không?"
Nói xong, nàng khe khẽ thở dài: "Rốt cuộc ta cũng là một mạng người."
Sắc mặt lão phu nhân tối sầm, ánh mắt nhìn Mạnh Vãn Đào đều mang theo thù hận.
"Nếu ta không đi Đại Lý Tự mà chết không rõ nguyên nhân trong phủ." Mạnh Vãn Đào lại nói: "Nói vậy Lan di nhất định sẽ không để ta đi như vậy, dù sao cũng phải biết rõ nguyên nhân cái chết, đến lúc đó tạo ra náo loạn lớn, nói rằng phủ Thừa Dự Bá vì chút tài sản của nương ta mà ép chết cô nhi duy nhất của tam phòng, thanh danh này quả thực không dễ nghe nha."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Không ai muốn làm gì ngươi cả!"
Mạnh Vãn Đào cười một tiếng: "Thân thể lão phu nhân khỏe mạnh, tai thính mắt tinh chẳng lẽ không nhìn ra ta hiện tại sắp bị tham vấn đến chết rồi sao?"
Bị xé rách mặt ngoài bình thản trắng trợn như vậy, sắc mặt lão phu nhân miễn bàn có bao nhiêu khó coi.
"Trong vòng ba ngày ta nhất định phải nhìn thấy tài sản nương ta để lại cho ta." Mạnh Vãn Đào cũng không theo các nàng ngươi tới ta đi chơi trò chơi đánh đố, nói trắng ra: "Trong vòng ba ngày nếu không thấy được, ta sẽ mang theo chuỗi ngọc năm đó Hoàng Thượng ngự ban đi Đại Lý Tự cáo trạng, ta cũng không tin Đại Lý Tự thật sự dám bất kính với vật Hoàng Thượng ngự ban."
Nói xong, nàng nhìn Chu ma ma liếc mắt một cái: "Đừng nghĩ đến cướp chuỗi ngọc của ta, đây là thánh chỉ chỉ rõ ban thưởng cho ta, nếu các ngươi đoạt lấy, vậy đến lúc đó ta sẽ cáo các ngươi đại bất kính với vật ngự ban, lại càng không để cô nhi anh hùng Hoàng Thượng ra lệnh quan tâm trong mắt, kháng chỉ là tội chết, đến lúc đó nhìn xem đất nước trước nay lấy nhân hiếu trị, có thể không trọng phạt sao!"
Sắc mặt người trong phòng đều cực kỳ khó coi, Mạnh Vãn Đào lại cảm thấy còn chưa đủ, rõ ràng các nàng đều chỉ là tức giận chiếm đa số, cũng không có mấy ai kiêng kỵ.
Nàng dừng một lát, lại nói: "Cũng đừng nghĩ đến việc nhốt ta trong phủ, ta và Lan di di đã nói qua, thời hạn là ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu ta không tự mình đi tìm nàng báo bình an, ba ngày sau, nàng có thể tới cửa náo loạn."
Nàng muốn gây ra chút phong ba, nghĩ đến cũng không có gì khó khăn, đến lúc đó cả kinh thành đều truyền rằng phủ Dự Bá hà khắc cô nhi tam phòng, không đặt tiên hoàng, không đặt thánh thượng vào mắt, cho dù hôm nay không nghiêm trị, thanh danh như vậy, phủ Thừa Dự Bá phải đặt chân ở kinh thành làm sao đây?
Lời này chính là điểm yếu của lão phu nhân.