Anh tằng hắng một tiếng, giọng không lớn, nhưng làm cho những người có mặt không dám thở mạnh, từng người đều lộ ra nụ cười lấy lòng.
Những người ở đây cộng lại cũng không bằng một bộ óc thông minh của anh, trình độ chênh lệch quá lớn, căn bản không đủ tư cách để đấu với anh.
Thẩm Ngôn Quy đột nhiên cảm thấy lãng phí thời gian vào những người này là rất vô nghĩa, bèn thu lại nụ cười, nói thẳng: "Tuy tôi vẫn họ Thẩm, nhưng đã không còn chung hộ khẩu với các người, vậy thì tài sản cũng nên phân chia cho rõ ràng".
Giọng nói của Thẩm Ngôn Quy rất nhẹ, nhưng câu nói này như tiếng sấm nổ bên tai mọi người, trực tiếp làm cho họ choáng váng.
Phải mất nửa phút đồng hồ, nhà họ Thẩm mới hoàn hồn, ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngôn Quy, nhưng vì uy thế của Thẩm Ngôn Quy, nên không dám trực tiếp mở miệng, chỉ ra sức dùng ánh mắt ám chỉ ba Thẩm.
Ba Thẩm diễn xuất tệ hại, căn bản không biết che giấu cảm xúc, kích động đến mức giọng nói run rẩy: "Vậy, vậy ý của con là trả lại hết cho... chúng ta sao?!"
Thẩm Ngôn Quy nghe thấy chữ "trả lại" này, đã không còn tức giận nữa, mà cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy".
Ba Thẩm lập tức lấy điện thoại ra, mở bản ghi âm, tốc độ nói rất nhanh, sợ Thẩm Ngôn Quy sẽ hối hận: "Con xác định chứ, sau này không được nuốt lời!"
"..."
Thẩm Ngôn Quy nhìn điện thoại, càng cảm thấy não của ba Thẩm đã teo nhỏ lại bằng hạt óc chó, một lời khó nói hết gật đầu, còn cố ý tăng âm lượng, coi những người trước mặt như khỉ để đùa: "Đúng vậy, tôi xác định".
Tin tức này đối với nhà họ Thẩm mà nói chẳng khác gì tiếng trời, từng ánh mắt phấn khích sáng lên, không ai dành một tế bào não nào để nghĩ rằng điều này không phù hợp với phong cách hành xử thường ngày của Thẩm Ngôn Quy, có phải là âm mưu của anh hay không.
Nhà họ Thẩm vui mừng đến mức hoàn toàn mất đi lý trí, những người trẻ tuổi không kìm được tụ lại với nhau ăn mừng, những người lớn tuổi thì không thể chờ đợi được nữa mà chạy đến bên cạnh ba Thẩm, muốn chia cho mình một phần gia sản, sợ ba Thẩm sẽ nuốt hết.
Không có chút chuyển giao nào, họ đã bắt đầu lục đυ.c nội bộ.
Thẩm Ngôn Quy ngồi ở một bên, chống cằm bằng một tay, thưởng thức vẻ xấu xí của nhà họ Thẩm, có chút mong đợi được nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của bọn họ ——
Nhất định rất thú vị.
Phòng khách loạn thành một nồi cháo heo, nhưng Thẩm Ngôn Quy hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi thưởng thức xong vở kịch hay này, anh thong thả cầm tách trà lên, môi vừa chạm vào thành tách, liền nhíu mày khó chịu.
Trà này vị quá tệ.
Cuối cùng một chút tâm trạng tốt của Thẩm Ngôn Quy cũng bị phá hỏng, anh đứng dậy một cách vô vị, không thèm để mắt đến đám người phía sau nữa.
Thẩm Tri Phong đang cố hết sức chen chúc bên cạnh ba Thẩm, mồ hôi nhễ nhại, không chút kiêng dè đẩy mạnh chú bác của mình, muốn ba mua cho mình mấy chiếc xe hơi sang trọng để anh ta tiện thể hiện ra ngoài.
Nhưng cậu ta vẫn không tìm được cơ hội để nói, nhất thời nóng nảy, vừa định mở miệng chửi bới, thì ánh mắt thoáng bắt gặp một bóng dáng thon dài.
Như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, cảm xúc sôi sục của Thẩm Tri Phong lập tức tắt ngấm, cậu ta bị ấn nút tạm dừng, đứng im tại chỗ, sợ hãi nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn Quy từ từ đi xa.
Trong tiếng tim đập ngày càng nhanh, Thẩm Tri Phong không kiểm soát được mà rùng mình, run rẩy nghĩ:
Rõ ràng là Thẩm Ngôn Quy muốn từ bỏ toàn bộ tài sản, ra đi tay trắng, tại sao lại có cảm giác là họ sắp gặp đại họa vậy!!!