Thẩm Ngôn Quy chưa từng hỏi đến tình hình kinh doanh, chỉ căn dặn Thẩm Thiên Phong không được bán công ty.
Trong công ty có tâm huyết của bà Thẩm, anh thực sự không nỡ.
Ai ngờ Thẩm Thiên Phong không thừa hưởng được chút gien ưu tú nào của bà Thẩm, không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ là một kẻ vô dụng, cả ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, xa hoa phung phí, tiền trong tay không đủ xài, lập tức nảy sinh ý đồ không chính đáng ——
Anh vừa mới đổ bệnh, Thẩm Thiên Phong đã âm thầm bán công ty, còn cố ý che giấu anh, gan đúng là to thật.
Nhưng như vậy cũng tốt, công ty đã bán rồi, nhà họ Thẩm sẽ chẳng còn gì nữa...
Nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Thẩm Ngôn Quy, trợ lý Tôn vội vàng né tránh ánh mắt, trong lòng âm thầm thắp một nén hương cho Thẩm Thiên Phong: "Cậu Thẩm đã mua xe sang và trang sức, tặng cho bạn gái, số tiền còn lại… thua sạch ở sòng bạc rồi."
Anh ta dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Tôi vẫn luôn theo dõi động thái của bên mua, có thể mua lại công ty ngay lập tức."
"Không cần đâu." Thẩm Ngôn Quy đã thu lại nụ cười, đáy mắt không chút gợn sóng, khiến người ta không đoán ra cảm xúc của anh.
Trợ lý Tôn sững sờ, không cẩn thận “a” một tiếng.
Anh ta biết rõ Thẩm Ngôn Quy coi trọng ân tình đến mức nào, cũng biết rõ công ty này có ý nghĩa đặc biệt như thế nào, không ngờ Thẩm Ngôn Quy lại từ bỏ nó.
Thẩm Ngôn Quy không giải thích, ung dung xoa bóp cổ, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng lười nhấc lên, nói thẳng: "Không cần quan tâm đến những chuyện này nữa, anh về sắp xếp lại tất cả tài sản dưới tên tôi và liên hệ với luật sư."
Trợ lý Tôn đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, lập tức nhạy bén nhận thấy một chút khác thường, anh ta đè nén sự kinh ngạc trong mắt, khẽ đáp một tiếng rồi rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Thẩm Ngôn Quy ngồi trên ghế sofa như một bức tượng, không nhúc nhích, phải mất nửa tiếng đồng hồ sau, anh mới thở dài.
Anh đã sắp xếp lại xong xuôi toàn bộ suy nghĩ, cũng chấp nhận sự thật là mình đã sống lại.
Nghĩ đến những lời nghe được trước khi chết, Thẩm Ngôn Quy cười khẩy một tiếng.
Bản tính anh vốn lạnh lùng, toàn thân gai góc, nhưng bà Thẩm đã dùng tình yêu và sự bao dung để ban cho anh một cuộc sống mới, khiến anh trở thành một "con người", ân tình này còn lớn hơn cả trời, không thể dùng tiền để cân đong đo đếm và đền đáp, cho nên sau khi bà Thẩm qua đời, anh mới luôn nhẫn nhịn nhà họ Thẩm, nhưng anh đã chết một lần, món nợ này coi như trả xong.
Bây giờ không ai nợ ai, anh cũng không cần phải nương tay nữa.
Từ nay về sau, anh sẽ không chu cấp cho nhà họ Thẩm một xu nào nữa, còn số tiền đã bị phung phí trước đây, anh đều có bằng chứng, nếu nhà họ Thẩm còn dám gây phiền phức, anh không ngại để họ gánh một khoản nợ khổng lồ.
Anh không hành động ngay lập tức, mà thong thả đi tắm nước ấm, thay một bộ quần áo thoải mái, cuối cùng ngắm nhìn căn phòng đầy kỷ niệm này một cái, rồi không chút lưu luyến đi xuống cầu thang.
Bóng dáng Thẩm Ngôn Quy vừa xuất hiện, trong phòng khách lập tức có một vài ánh mắt hướng về phía anh.
"Ngôn Quy, sắc mặt của con lúc nãy sao lại khó coi như vậy, làm ba sợ muốn chết! Bây giờ con thấy đỡ hơn chưa, có cần đến bệnh viện không?" Ba Thẩm bày ra vẻ mặt quan tâm nghênh đón, trông rất giống một người ba hiền từ.
Thẩm Ngôn Quy đã sớm nhìn thấu sự giả dối của ông ta, không hề tin vào bộ dạng này, anh không thèm nhìn, đi thẳng qua bên cạnh.
Khóe miệng của ba Thẩm cứng đờ, nghiến răng ken két, sau đó mới điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười đi về phía Thẩm Ngôn Quy, ân cần dặn dò: "Con tuy còn trẻ, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá mệt nhọc..."
Thẩm Ngôn Quy nhìn miệng ba Thẩm mở đóng mở đóng, bên tai lại vang lên tiếng ông ta nguyền rủa anh ngoài phòng bệnh.
Ba Thẩm, còn có tất cả những người trong căn phòng này, không một ai quan tâm đến anh, đều chỉ hận không thể để anh sớm chết đi.
Chung sống nhiều năm, cuối cùng chỉ còn lại sự căm hận... Thật là buồn cười.
Đôi mắt của Thẩm Ngôn Quy là một màu đen thuần túy, có một loại lạnh lẽo vô cơ, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim của ba Thẩm run lên, không kìm được sợ hãi.
Giao du nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ Thẩm Ngôn Quy là một con sói con không nuôi quen, cũng từng bị "cắn" mấy phát đau điếng, tuy tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng ông ta không dám coi Thẩm Ngôn Quy là con cháu, càng không dám đắc tội với anh.
Dù sao thì toàn bộ chi tiêu của nhà họ Thẩm đều phải trông cậy vào Thẩm Ngôn Quy.
Nghĩ đến đây, trong lòng ba Thẩm khạc nhổ, không ngừng chửi rủa Thẩm Ngôn Quy, lẽ thẳng khí hùng cảm thấy Thẩm Ngôn Quy là tu hú chiếm tổ chim khách, cướp mất gia sản của họ.
Thẩm Ngôn Quy nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nhíu nhíu mày.
Bao nhiêu năm rồi, sao ông già này vẫn không biết diễn xuất của mình rất tệ, có thể bị người ta nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy.