……
Thẩm Tín ăn bữa cơm này rất vui vẻ, đồ ăn đủ cay đủ vị, Tôn Tuyết Thiện gọi một bàn đồ ăn đều không tồi, còn cho hắn tiền cảm ơn, nói rằng thông qua manh mối hắn cung cấp đã nhanh chóng xác định được nạn nhân đầu tiên.
Nạn nhân là cô con gái độc nhất của đại gia nhà giàu nọ. Vương Thư Dương lợi dụng cô để chiếm đoạt tài sản của ba cô. Hắn ta ép buộc cô phải nói rằng thà từ bỏ tài sản cũng phải bỏ trốn cùng hắn ta. Điều bất ngờ là người ba giàu có đã ký một lá thư cắt đứt quan hệ ba con với cô. Vương Thư Dương tức giận và trực tiếp gϊếŧ chết cô gái đáng thương này.
Đáng tiếc, Vương Thư Dương không biết rằng: Việc đoạn tuyệt quan hệ ba con chỉ là vở kịch do người ba giàu có dàn dựng. Ông muốn cho con gái mình nhìn xem người đàn ông này rốt cuộc là loại người khốn kiếp nào, không ngờ lại khiến con gái mình vĩnh viễn ra đi.
Ngay ngày con gái mất tích, ông đã hối hận, nhưng tìm mãi không thấy con gái. Cho đến bây giờ, ông vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.
Tôn Tuyết Thiện quyết định liên lạc với vị đại gia này. Có sự trợ giúp của ông, họ nhất định có thể nhanh chóng tìm được nhiều người bị hại hơn, đẩy Vương Thư Dương đến gần án tử hơn.
Ăn xong bữa cơm đầy dưa, Thẩm Tín và Tôn Tuyết Thiện từ biệt. Cảm thấy mọi chuyện đã rõ ràng hơn nhiều.
Trong ảo giác của Thẩm Tín, tương lai của Tôn Tuyết Thiện khá suôn sẻ. Bởi vì kiên trì tìm kiếm những người bị hại của Vương Thư Dương, giá trị công đức của cô ta luôn tăng lên. Vụ án lớn của Vương Thư Dương cũng khiến cô ta nổi tiếng trên mạng, trở thành biểu tượng đạo đức được chính phủ ủng hộ, sự nghiệp ngày càng thăng tiến.
Tôn Tuyết Thiện đưa Thẩm Tín rời đi, cô ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần để liên lạc với vị đại gia kia.
“Tôn lão sư?”
Tôn Tuyết Thiện chớp mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy một thanh niên đứng cách cô ta không xa.
Người đàn ông sở hữu một khuôn mặt tinh tế, da trắng nõn, môi mỏng. Đôi mắt cậu điểm xuyết nốt ruồi son quyến rũ. Khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, cậu toát lên vẻ đẹp ma mị đầy thu hút. Chỉ cần đứng im lặng, cậu cũng đủ khiến mọi người lu mờ. Tôn Tuyết Thiện suy nghĩ mãi, cảm thấy e rằng chỉ có Thẩm tiên sinh mới có thể sánh được với cậu về nhan sắc.
“Là tổng giám đốc Hứa nhỉ.” Tôn Tuyết Thiện nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô ta cũng được coi là một "tổng", nhưng "Tôn tổng" nghe thật khó nghe, lại còn có vẻ nũng nịu. Do đó, mọi người xung quanh đều gọi cô ta là Tôn lão sư, vừa hay cô ta cũng có danh nghĩa là giảng viên tại một trường đại học.
Hứa Như Trần quay đầu nhìn về phía cuối nhà hàng, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa những cảm xúc khó tả. Cuối cùng, cậu lên tiếng:
"Xin hỏi người vừa rời đi là ai?"
"Là người tôi ủy thác." Tôn Tuyết Thiện vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Hứa Như Trần thở dài: "Trước đây, Tôn lão sư đã gửi thiệp mời cho mọi người, nói rằng hy vọng mọi người sẽ tham dự hôn lễ của cô. Lúc đó, rất nhiều người đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng vài ngày trước, Tôn lão sư lại thông báo với mọi người rằng đây là hiểu lầm, cô không kết hôn."
Nụ cười trên mặt Tôn Tuyết Thiện dần tan biến.
"Cậu có ý gì?"
"Nhà tôi gặp chút chuyện, hy vọng có thể tìm được một người hiểu biết về công việc để giúp đỡ." Hứa Như Trần nhìn Tôn Tuyết Thiện, "Thật ra, tôi và người kia cũng là bạn cũ, anh ấy tên là Thẩm Tín, phải không?"
Tôn Tuyết Thiện hơi nhướng mày, cô ta không ngờ Hứa Như Trần lại có thể nói thẳng tên của Thẩm tiên sinh.
"Tuy rằng tôi và anh ấy là bạn cũ, nhưng đã gần mười năm không gặp lại nhau rồi. Vì vậy, tôi hy vọng Tôn lão sư có thể giúp tôi giới thiệu một chút." Hứa Như Trần nói với vẻ mặt thành khẩn.
Tôn Tuyết Thiện: ...
Ban đầu, cô ta còn có chút nghi ngờ, liệu người nhà họ Hứa có tin vào tâm linh hay không? Nhưng khi nghĩ đến những hành động kỳ quặc của họ, cô ta lại có chút không chắc chắn.
Dù sao, đây cũng là một gia đình kỳ lạ có thể đưa con ruột đi, và trộm đưa con riêng vào nhà họ Hứa để ‘ly miêu tráo thái tử’.