Vẻ mặt Tôn Tuyết Chân thoáng cứng đờ, Thẩm Tín có thể thấy rõ ràng trong mắt Tôn Tuyết Chân hiện lên sự sợ hãi, bởi vì ngồi đối diện với cửa tiệm nên Thẩm Tín ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng.
Hắn ta mặc một bộ đồ của thương hiệu nổi tiếng rất đắt tiền, nhưng không có vóc dáng và khí chất tốt để làm nổi bật lên bộ quần áo. Thay vào đó, cũng khiến cho gương mặt vốn không đẹp đẽ gì còn trở nên xấu hơn.
Người đàn ông bước đến, đặt tay lên vai Tôn Tuyết Chân, cô ấy phản ứng theo bản năng hất tay hắn ta ra.
Lúc này sắc mặt của người đàn ông trở nên khá khó coi.
“Xin lỗi, tôi không quen người khác chạm vào mình.” Tôn Tuyết Chân vội vàng giải thích, “Anh Vương.”
Vẻ mặt người đàn ông không còn nét khó coi vừa rồi, hắn ta mỉm cười nói: “Anh Vương cái gì chứ, bây giờ chúng ta là người nhà rồi, em có thể gọi là anh rể.”
Bây giờ vẻ mặt khó coi đổi lại cho Tôn Tuyết Chân, cô ấy cười gượng nói: “Anh Vương đang nói gì vậy, chị gái tôi vẫn còn chưa gả cho anh, bây giờ gọi như vậy sợ là không thích hợp.”
“Sao lại không thích hợp? Em là em gái của Thiện Thiện thì cũng như là em gái của anh.”
Thái độ hung hăng này rất phù hợp với hình tượng của một tên côn đồ chưa tốt nghiệp cấp hai.
“Chân Chân đang ăn với bạn học à?” Người đàn ông nhìn Thẩm Tín ngồi đối diện, trong ánh mắt ánh lên sự ghen tị với Thẩm Tín.
Vẻ ngoài của Thẩm Tín thật sự quá nổi bật, cậu ngồi ở đây tựa như nhân vật nam chính lạnh lùng bước ra từ tiểu thuyết, nhưng lại không hề nữ tính, một anh chàng đẹp trai khí chất thuần khiết khiến người khác đi qua phải liếc nhìn lần nữa.
Thẩm Tín hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ghen tị của người đàn ông kia, trong cái thoáng nhìn với người đối diện, ảo giác về hắn ta cũng xuất hiện không phút chậm trễ.
Vương Thư Dương, một tên cặn bã xã hội chưa tốt nghiệp cấp hai, giá trị công đức - 55, màu đỏ biến thành màu đen.
Những đứa trẻ từ nhỏ không có ba mẹ thì khi trưởng thành sẽ chia làm hai trường hợp, một sẽ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tương đối tốt, hai sẽ bở học và trở thành người lăn lộn ngoài xã hội do không có sự giáo dục từ phía nhà trường, bất hạnh thay Vương Thư Dương nằm ở trường hợp thứ hai, hơn nữa hắn ta còn là một tên cặn bã.
Sau khi bỏ học cấp hai, hắn ta bắt đầu giao du với bọn xã hội đen đường phố, trong một lần đánh nhau, hắn ta vô tình đâm chết người và bị đưa đến trại giam vị thành niên cho đến khi trưởng thành. Sau khi được thả ra, anh ta vẫn ngựa quen đường cũ và lại bị bắt vào tù vì tội cướp tài sản.
Lần này ở trong tù hắn ta gặp được một lão già, ông ta nói hắn ta là một kẻ xấu xa nhưng cũng có chút thiên phú nên đã nhận hắn ta làm đệ tử và dạy hắn ta chút ít tà thuật.
Sau khi ra tù, hắn ta dựa vào tà thuật này để kiếm tiền và đem đến tai họa cho nhiều người phụ nữ giàu có.
Suy cho cùng, hôn nhân là cách hợp pháp nhất để có được tài sản của người phụ nữ.
“Anh ấy không phải bạn học.” Tôn Tuyết Chân miễn cương trả lời.
“Đây là thanh niên xã hội à? Anh rể không đồng ý.” Vương Thư Dương ngồi xuống bên cạnh Tôn Tuyết Chân, ánh mắt không có thiện cảm, “Anh chàng xinh đẹp này chỉ nhắm vào tiền của em mà thôi.”
Tôn Tuyết Chân nhíu mày, “Tất nhiên là không.”
“Tin anh đi, anh rể đã gặp rất nhiều loại người như vậy, họ chỉ giả vờ thôi, thật ra thứ họ nhìn đến chỉ là tiền, những người này chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà không làm gì hết.”
Thẩm Tín mỉm cười, cậu đẩy tô mì của mình về phía trước.
Vương Thư Dương kỳ quái nhìn động tác của cậu, “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi đang tìm góc độ thích hợp.”
“Hả?”
“Để tạt tô mì này lên mặt của anh.”
Vương Thư Dương lập tức nhảy dựng lên nói: “Mẹ kiếp, mày bị điên rồi!”
Nhìn thấy Vương Thư Dương chạy ra ngoài, Thẩm Tín cầm tô mì ném thẳng vào bàn bên cạnh rơi xoảng một tiếng, tô mì vỡ vụn, nước mì văng tung tóe, nước dầu ớt màu đỏ bắn lên quần áo của Vương Thư Dương, vẻ mặt hắn ta càng trở nên vặn vẹo.
Không chỉ Vương Thư Dương mà ngay cả Tôn Tuyết Chân cũng rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng hình mẫu chung, các vị đại sư đều có tính cách hướng nội, không khiêm tốn cũng không nói nhiều, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một vị đại sư mạnh mẽ như Thẩm Tín.
Ông chủ giật mình vì tiếng đổ vỡ nên vội vã chạy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?”