Thẩm Tín húp một ngụm nước mì rồi nói, “Ai nói với cô tôi là đại sư? Tôi đã hoàn thành chín năm chương trình giáo dục, tôi phản đối chế độ phong kiến và mê tín dị đoan, cô tụy tiện vu khống người khác thì phải chịu trách nhiệm.”
“Xin lỗi, tôi biết thời gian tu hành không được tiết lộ thân phận.” Tôn Tuyết Chân cúi đầu nói: “Thật ra lúc đầu tôi cũng không chắc chắn, nhưng dựa theo những lời đại sư đã nói về người đàn ông bị chướng khí bao quanh kia, quả nhiên hắn đã bị bắt vì tội buôn lậu ma túy, cho nên tôi đã khẳng định chắc chắn.”
Thẩm Tín suýt chút nữa đã phun hết mì trong miệng ra ngoài, “Cô là người báo cảnh sát?”
“Chính là người đàn ông mặc vest dắt theo cô con gái ngày hôm qua.” Tôn Tuyết Chân nhỏ giọng nói.
“Cảnh sát nói cho tôi biết, hồ sơ phạm tội của anh ta còn đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng, bắt được hắn đồng nghĩa với việc cứu được rất nhiều mạng sống, tất cả đều là công lao của đại sư.”
“Cô không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?” Trong mắt Thẩm Tín tràn đầy sự hoài nghi nhân sinh, “Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, sao cô lại tin tưởng đến vậy?”
Tôn Tuyết Chân ngây thơ trả lời: “Thật ra tôi có mắt âm dương, có khả năng nhìn thấy những thứ người thường không nhìn thấy được.”
Thẩm Tín đã quen với những thứ hoài nghi nhân sinh.
Lúc làm việc, cậu hoài nghi nhân sinh, lúc ăn cơm phải món không ngon cậu hoài nghi nhân sinh, phát hiện tiền lương ít ỏi, cậu hoài nghi nhân sinh, nhưng đây là lần đầu tiên vì chuyện của người khác mà cậu hoài nghi nhân sinh.
Chết tiệt, ngày hôm qua cậu còn tưởng ảo giác này lừa gạt người, kết quả hôm nay có người nói: Tôi đã tố cáo hắn.
Hắn thật sự là kẻ buôn ma túy.
Hơn nữa, người báo tin đang ngồi trước mặt còn nói cô ấy có mắt âm dương.
Thật kỳ quái, điều đó hoàn toàn không phù hợp với quan điểm cuộc sống của Thẩm Tín.
Vì vậy, Thẩm Tín quyết định nghe vào một tai rồi cho ra một tai, xem như không nghe thấy gì cả.
Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội được đặt lên hàng đầu, cậu tuyệt đối sẽ không bị sự mê tín dị đoan đánh bại.
“Tôi đã chuẩn bị năm mươi nghìn tệ, cũng không biết có đủ hay không, cầu xin anh.”
Thẩm Tín kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Bao nhiêu?”
“Năm mươi nghìn.” Tôn Tuyết Chân cúi đầu thấp hơn, “Số tiền này có thể rất ít, nhưng tôi vẫn còn là sinh viên, đây là toàn bộ tiền mừng tuổi và tiền học bổng của tôi, nên chỉ có bao nhiêu đây thôi.”
Thẩm Tín trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Đôi khi tôi cũng muốn thử thách bản thân một chút.”
Giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa là trên hết, cậu không mê tín dị đoan, chỉ phát huy văn hóa truyền thống.
Ai nói cậu thấy tiền là nảy lòng tham? Chỉ là cậu muốn thử thách bản thân mình một chút mà thôi.
Tôn Tuyết Chân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Anh đồng ý rồi à?”
Thẩm Tín còn chưa kịp gật đầu thì ông chủ tiệm mì đã đi đến, nhìn vẻ mặt phấn khích của Tôn Tuyết Chân, ông ấy nghĩ Tôn Tuyết Chân chắc sắp lấy được thông tin liên lạc của Thẩm Tín nên cũng vui vẻ gật đầu, ôi trời, lâu như vậy cuối cùng cũng có một cô gái xin được thông tin liên lạc của Thẩm Tín.
Tôn Tuyết Chân vội vàng cảm ơn ông chủ, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.
Vừa ăn ngụm đầu tiên cô ấy đã ho khan và gần như muốn phun hết mì trong miệng ra ngoài.
Cô ấy bắt đầu luống cuống đi tìm nước, ông chủ thấy vậy thì khéo léo đưa một chai nước khoáng, Tôn Tuyết Chân uống hết nửa chai mới thấy ổn hơn một chút.
Tôn Tuyết Chân hốt hoảng nhìn tô mì trước mặt, sau đó lại kinh hãi nhìn vẻ mặt không thay đổi của Thẩm Tín đang ăn mì, cả thể xác lẫn tâm hồn cô ấy đều bị chấn động.
“Tiểu Thẩm ăn cay rất giỏi.” Ông chủ cười ha ha giải thích, “Rất nhiều người muốn ăn mì giống Tiểu Thẩm đều bị cay không chịu nổi.”
“Ha ha, đúng vậy.” Tôn Tuyết Chân cười gượng.
Trời ạ, đây đúng là một bậc thầy ăn cay.