Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 2-3:

Thoải mái nằm trên giường bắt đầu xem video ngắn, nền tảng tự động gợi ý video được đăng bởi những người ở gần đây, Thẩm Tín nhìn vào video này rồi trầm ngâm suy tư, sau đó phát hiện mình đã quên tắt định vị khi chơi game lần trước.

Ha ha.

Tắt định vị, Thẩm Tín chuẩn bị lướt video, trong một khoảnh khắc cậu thoáng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Thẩm Tín xem lại đoạn video, lập tức xác nhận đây đúng là người mà cậu nhìn thấy, người đàn ông mặc vest đã gặp lúc chiều.

Hắn đang bị cảnh sát đè vào xe, thậm chí còn có tận năm chiếc xe cảnh sát đậu xung quanh.

Tiêu đề của video: [Gã này đã phạm tội gì? Vậy mà lại có năm chiếc xe cảnh sát đến bắt hắn.]

Toàn bộ video không có âm thanh, có vẻ như là quay lén, lượt xem cũng không nhiều, bởi vì là khu vực lân cận nên mới xuất hiện trên điện thoại của cậu.

Thẩm Tín bấm vào khu bình luận, trong đó có khoảng mười cuộc thảo luận.

AS hoảng sợ: Có phải tội phạm truy nã lẩn trốn bên ngoài không? Nghe nói gần đây chỗ chúng ta có một nhóm trộm cướp rất lộng hành, có rất nhiều người bị trộm mất điện thoại khi đi siêu thị.

Tiểu Viên Viên [tác giả] trả lời bình luận của AS hoảng sợ: Không phải đâu, hắn là người địa phương, sống trong một tiểu khu cũ và có một cô con gái học mẫu giáo.

Lý Bạch không phải họ Lý: Còn có con gái à? Vậy nếu hắn bị bắt giữ thì cô bé sẽ ra sao?

Tiểu Viên Viên [tác giả] trả lời bình luận của Lý Bạch không phải họ Lý: Tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy hắn bị cảnh sát bắt đi thôi, nếu hắn thật sự phạm tội thì có thể đứa bé sẽ được giao lại cho họ hàng hoặc đưa đến trại trẻ mồ côi.

Lý Bạch không phải họ Lý: Đứa bé thật đáng thương.

Tiểu Viên Viên [tác giả] trả lời bình luận của Lý Bạch không phải họ Lý: Người đàn ông này không phải là người, hắn rất nổi tiếng ở tiểu khu chúng tôi, hắn đánh đập vợ con ba ngày một lần, tôi cảm thấy đứa bé này đi đâu cũng tốt hơn ở bên cạnh hắn.

Lý Bạch không phải họ Lý: Mẹ kiếp! Cảnh sát bắt giỏi lắm! Tôi ghét nhất cái bọn bạo lực gia đình.

Đọc xong đống bình luận kia, Thẩm Tín mở đoạn video lên xem lần nữa.

Đoạn video trông rất nghiêm túc bởi vì nó không có âm thanh, vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của những người cảnh sát, chỉ có thể thấy một nữ cảnh sát bế đứa bé lên xe cảnh sát phía trước, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Chỉ dựa vào một đoạn video, đương nhiên không biết người đàn ông mặc vest đã phạm phải tội gì.

“Tôi chỉ biết ảo giác này thật khó tin.” Thẩm Tín chặc lưỡi.

“Người đàn ông này phạm tội, đứa bé sẽ được giao cho họ hàng hoặc trại mồ côi, sao có thể chết đói ở nhà vào dịp Tết được chứ?”

Thẩm Tín thay đổi tư thế, nằm sấp trên giường tiếp tục xem video.

“Tôi đã nói, sau khi bị sét đánh đột nhiên nhận được ngón tay vàng có thể nhìn xuyên qua vận mệnh của người khác, câu chuyện của tiểu thuyết như vậy không thể xảy ra với tôi.”