Tiểu Phu Lang Thiên Sát Cô Tinh

Chương 22

Cố Lan Du bừng tỉnh đại ngộ, cười đến vui mừng khôn xiết, nói: "Đệ còn tưởng là cái gì, thì ra là ca đang ghen tị.”

Ngón tay của cậu ta ở trên mặt trượt hai cái: "Xấu hổ rồi, xấu hổ rồi, còn chưa lập gia đình đâu, chừa gì đã ghen rồi, nếu để cho người ta biết, người nào còn dám cưới huynh?"

Cố Lan Thời vừa tức vừa xấu hổ, đưa tay bóp mặt Cẩu Nhi, mắng: "Nói bậy bạ gì đó, nếu đệ còn không đứng đắn, trở về ta sẽ nói với mẫu thân, để nàng đánh đệ.”

Cẩu Nhi bị véo thịt trên mặt, lui về phía sau liền tránh ra, cũng may là Cố Lan Thời không có hạ độc thủ véo đau cậu ta. Cậu ta cười đến càng muốn ăn đòn, nói: "Huynh nói ta cũng không sợ, để xem mẫu thân đánh huynh trước hay là đánh ta trước. Cùng lắm thì, hai ta cùng nhau đánh một trận.”

Cố Lan Thời tức giận muốn đánh đệ đệ, Cẩu Nhi nhanh chân bỏ chạy, hai người đi vòng quanh bờ sông, cuối cùng cũng bắt được lấy gáy Cẩu Nhi "bốp" trúng một cái tát và kết thúc.

Thời tiết nóng bức, Cố Lan Thời thở hổn hển lau mồ hôi, liếc mắt một cái còn muốn cười nhạo Cẩu Nhi, lấy túi vải nhỏ từ trong ngực ra ném qua, nói: "Hôm nào đệ gặp hắn, trả lại cái này.”

Cẩu Nhi nhận lấy, liếc mắt một cái hỏi: "Hắn đưa huynh cái này làm gì?”

“Chỉ có đệ nói nhiều thôi đó." Cố Lan Thời xách giỏ trúc lên, nói:" Lần trước đựng dâu rừng chính là dùng cái này. Đi thôi, về nhà lấy cuốc nhỏ đào đi măng, trên núi sẽ mát mẻ hơn một chút.”

Thấy cậu đi rất nhanh, cũng không biết là tức giận hay là gấp gáp, Cẩu Nhi cõng giỏ trúc vội vàng đuổi theo.

Chạng vạng tối mặt trời vừa lặn xuống núi, khói bếp của nhiều gia đình ở thôn Tiểu Hà đã tắt.

Nông thôn nông gia không thể so với nhà giàu có, làm sao cam lòng trời tối đốt đèn ăn cơm, đều là thừa dịp mặt trời còn chưa kịp lặn ăn xong, chờ mặt trời lặn trời tối cũng nhanh.

Cố Lan Thời bưng chậu gỗ ra cửa, đổ nước đã rửa sạch nồi bếp bát đũa xuống dưới gốc cây hồng trước cửa nhà. Nước đọng trong hố tròn, cậu một tay mang theo chậu gỗ trống thẳng lưng, quay người lại liền nhìn thấy một nam tử sắp đến gần.

Bởi vì không có bất kỳ phòng bị nào, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, cậu hoảng sợ, cũng may phụ hồi tinh thần rất nhanh, theo bản năng nhìn sang.

Thôn Tiểu Hà của bọn họ hình như không có nam tử nào cao như vậy. Nghĩ như vậy, tầm mắt của cậu đối diện một đôi mắt đen kịt.