Tiểu Phu Lang Thiên Sát Cô Tinh

Chương 21

Ba người phía trên bọn họ ngoại trừ đại ca nhị ca ra, còn có hai tỷ tỷ đã xuất giá, Cẩu Nhi cũng rõ ràng ý tứ của chim nhạn*, đây là muốn chuẩn bị tới cầu hôn cưới hỏi, phụ mẫu hai ngày trước còn đang vì chuyện này lo lắng, vừa nghe lời này, cậu ta cười nói: "Tấn Bằng ca ở trên trấn quen biết nhiều người, càng phát triển như vậy là rồi.”

(*Người xưa cho rằng, chim nhạn bản tính trung trinh, một khi đã chọn bạn đời thì sẽ bên nhau như hình với bóng. Nếu như một trong 2 con bất hạnh mà chết sớm, thì con kia sẽ sống đơn độc một mình như thế cho đến hết phần đời còn lại, nó sẽ không chọn thêm bất kì một con chim nhạn nào khác ở bên bầu bạn nữa.

Chim nhạn vốn chỉ là loài chim, nhưng nó đối xử với bạn đời lại có tình có nghĩa, chân thành, thủy chung, không bao giờ thay đổi.

Thời cổ đại, trước khi đón dâu, có một nghi lễ quan trọng gọi là “tế chim nhạn”. Khi nhà trai đến nhà gái rước râu, trước tiên phải dâng cho nhà gái một con chim nhạn lớn, để biểu thị thành ý trung trinh, mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Cổ nhân chọn chim nhạn làm một trong sáu lễ vật, còn có một dụng ý nữa. Học giả Hồ Bồi Nhung thời nhà Thanh trong tác phẩm “Nghi lễ chính nghĩa” từng nói, chim nhạn vào những mùa khác nhau mà di trú giữa hai miền Nam Bắc, tuần hoàn theo đạo âm dương, trước nay chưa bao giờ thất tín thất tiết. Bởi vậy, người ta dùng biểu tượng này thể hiện cho sự chung thủy giữa đôi bên nam nữ, mãi mãi không thay đổi.

Lúc đàn chim nhạn bay đi, sẽ theo sự chỉ dẫn của con đầu đàn, tất cả sẽ phải tuân thủ theo chỉ thị của một con, không được vượt giới hạn. Cổ nhân ví von điều này với lễ tiết vợ chồng, trong nhà phải có tôn ti trật tự, phải tuân theo nguyên tắc của người làm chủ, hỗ trợ lẫn nhau để hoàn thành tốt bổn phận của mình.)

Nói đến nước này, thì không thể nghi ngờ là đang nói ràng về vấn đề gì, Lâm Tấn Bằng thấy Cố Lan Thời giật mình, cười nói: "Mấy ngày nay ta không trở về, trong nhà còn chờ làm việc, hai người mau trở về một chút, lát nữa nắng của mặt trời gắt, cẩn thận nóng hơn.”

Cố Lan Thời cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, biết đây là dặn dò hắn ta, qua loa gật đầu ừ hai tiếng, vẫn chờ Lâm Tấn Bằng đi xa, túi vải nhỏ trong lòng cậu cũng không lấy ra.

“Lan Thời ca ca, Lan Thời ca ca?" Cẩu Nhi hô hai tiếng mới đánh thức người, cho rằng ca ca mình cao hứng quá mức, cậu ta cười đến nắc nẻ, hỏi:" Lần này tốt rồi, không chỉ làm huynh yên tâm, phụ mẫu cũng yên tâm rồi.”

Thấy sắc mặt Cố Lan Thời có chút quái lạ, cậu ta ngừng cười, nghi hoặc mở miệng: "Lan Thời ca ca, huynh làm sao vậy? Lâm gia không phải không biết chuyện của huynh, dám tới cầu hôn chính là không thèm để ý tuổi tác. Hơn nữa chỉ chờ hai năm mà thôi, đều là cùng một thôn, có chuyện gì mọi người đều biết, không sợ bọn họ nói xằng nói bậy.”

Cố Lan Thời không nghe lọt những lời này, do dự một chút hỏi: "Đệ cảm thấy hắn ta thế nào?”

Cẩu Nhi liếc mắt nhìn Lâm Tấn Bằng đã đi xa, gãi đầu nói: "Nghe người trong thôn đều nói là không tồi, trong nhà giàu có, thanh danh cũng không kém, chính hắn cũng có bản lĩnh, tuy nói học hành không kiếm được một nửa công danh, nhưng nông dân như chúng ta, có thể nhận thức mấy chữ đã là không tệ rồi.”

“Ta không nói chuyện này." Cố Lan Thời có chút phiền não cắn môi, nhìn xung quanh không ai thấp giọng mở miệng: "Ta hỏi đệ, đệ có từng thấy hắn ta thân thiết với cô gái khác hay song nhi nào không?”