Tiểu Phu Lang Thiên Sát Cô Tinh

Chương 5

Lâm Tấn Bằng thừa cơ tiến lên một bước, trực tiếp nhét túi vải vào trong tay Cố Lan Thời, ngón tay không thể tránh khỏi cọ xát vào nhau một chút, trên mặt hắn ta đứng đắn, chỉ thúc giục nói: "Mau về nhà đi, không kẻo lại mắc mưa.”

Cố Lan Thời cầm lấy túi vải nhỏ, trong biểu tình nháy mắt ra hiệu của Điền Quế Phương, lúng túng ừ một tiếng, liền lôi kéo Trúc Ca Nhi đi xuống sườn núi. Cậu rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa xuất giá nên da mặt có chút mỏng, nghe thấy tiếng cười của Điền Quế Phương ở phía sau, cậu xấu hổ đến đỏ mặt tận mang tai.

Bước chân của cậu vội vàng, chân Trúc Ca Nhi không dài như vậy, bị túm đi làm dưới chân lảo đảo một cái, vội vàng hô: "Lan Thời ca ca, chậm một chút, đệ theo không kịp.”

Cố Lan Thời buông Trúc Ca Nhi ra, nắm chặt túi vải nhỏ ở tay kia, xấu hổ quẫn bách đồng thời lại có chút vui mừng, thấy khuôn mặt đệ đệ nhăn nhúm, bộ dáng bị ủy khuất, cậu cong cong mắt, nói: "Trở về rửa dâu cho đệ ăn.”

Trúc ca nhi lập tức không ủy khuất nữa, bước nhanh hơn nói: "Tốt lắm, đệ phải ăn nhiều một chút.”

“Được." Cố Lan Thời xoa xoa đầu đệ đệ.

Đi chưa được mấy bước trên đường, hạt mưa liền rơi xuống, mưa cũng không lớn, trong thôn không ít người đều chạy về nhà, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ, may mắn nhà bọn họ là mấy hộ sau thôn, chạy qua bốn nhà là tới rồi.

Cửa viện mở ra một nửa, Cố Lan Thời ở phía trước Trúc Ca Nhi ở phía sau, hai người nhanh như chớp từ phía trước viện chạy vào nhà chính, mẫu thân của cậu đang ngồi ở nhà chính dệt sợi.

Miêu Thu Liên tay phải lắc lư xe kéo sợi, tay trái kéo sợi đã được chà xát ra bên ngoài, bánh xe quay tròn, bà liếc mắt nhìn bên ngoài, ánh mắt lại dừng ở trên xe kéo sợi, theo bánh xe quay, cánh tay trái nâng lên kéo qua kéo lại, ở trên không trung một chút lại kéo về phía sau, tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế.

Bà mở miệng: "Trời mưa sao? Phụ thân của con và Cẩu Nhi còn chưa về.”

“Phụ thân con không phải đi xuống mương sao, Cẩu Nhi lấy cỏ cho heo, có lẽ sẽ trở lại ngay thôi." Cố Lan Thời dỡ giỏ trúc đứng thẳng xuống, trong tay còn nắm chặt cái túi vải nhỏ kia.

Lúc Trúc Ca Nhi để giỏ xuống rất cẩn thận, trong lòng cậu bé còn có mấy quả mâm xôi, sợ bị ép hỏng.

“Tìm được nụ gai rồi sao?" Miêu Thu Liên hỏi, tầm mắt vẫn không rời khỏi xe, hai tay đều bận rộn.

“Tìm được rồi ạ, vận khí tốt nên con hái không ít, đủ ăn hai bữa." Cố Lan Thời cười nói, cậu ngồi xổm xuống đem túi vải nhỏ đặt trên mặt đất, trước tiên lấy cây ngải dại trong giỏ trúc ra, nụ gai ở dưới cùng.

“Được, thịt ta đã cắt xong rồi, lát nữa con mang đi ngâm nước trước đi." Miêu Thu Liên nói xong, lại nói: "Lát nữa bảo cha con lên trấn mua chút bông tốt để dệt vải, con cũng học dệt cùng với ta, chờ dệt xong làm hai bộ xiêm y mới.”