Ông ta đã thỏa thuận với ba ông ta rằng cô phải giấu danh tính và bắt đầu từ vị trí cấp dưới, nhằm ngăn cản cô tiếp cận quá sớm với nhân cốt của tập đoàn. Ngay cả khi cô là con gái của ông ta, cũng vẫn phải đề phòng.
“Vậy cho con một lời nói rõ ràng, con cần đạt về trình độ và năng lực đến đâu thì là lúc phù hợp để gia nhập Hội đồng quản trị.”
Tô Mạn không từ bỏ như Tô Thành Văn tưởng tượng, cô không có ý định phá vỡ những ảo tưởng trước mắt, nhưng cô nhất định muốn người ba tốt của cô đưa ra câu trả lời chính xác.
Nếu như ông ta thực sự đang cân nhắc từ quan điểm của tập đoàn và con gái, không muốn thay đổi quyết định để cô làm người kế nhiệm tiếp theo, ông phải trả lời câu hỏi này.
Tô Thành Văn đã lâu không bị ai ép hỏi như vậy, và người làm thế này lại là con gái mà ông ta nuôi dưỡng lớn lên, lúc trước ông ta còn cảm thấy cô hiểu chuyện và nghe lời."
Tâm tình của ông ta càng thêm bực bội, dựa vào chiếc ghế chủ tịch trong phòng làm việc của ông ta, đập lên chiếc bàn làm việc đắt tiền. Con gái chỉ mới tròn mấy tuổi thôi, sao mà tham vọng quyền lực lại nặng nề như vậy, thậm chí hoàn toàn không để ý tới ông ta!
Có bao giờ ông ta tự nghĩ rằng nếu cô vì trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm, năng lực không đủ mà phạm sai lầm trong tập đoàn, thì sẽ mang lại bao nhiêu rắc rối cho ông ta!
Một cô gái trẻ mà đã vội vàng và tham lam như vậy!
Lại thấy Tô Mạn với vẻ mặt lạnh lùng ông ta không ưa chút nào, hoàn toàn không giống ông ta!
Biểu cảm không mấy dễ chịu, cách nói chuyện lạnh nhạt và cuộc đối thoại sắc bén khiến ông ta không tự chủ mà so sánh cô với con trai út, Tô Thành Văn nhìn Tô Mạn càng không hài lòng.
“Chờ đến khi con nắm rõ toàn bộ vận hành của tập đoàn và từng bộ phận cụ thể, có thể tự con đảm nhận và thực hiện vài dự án kinh doanh xuất sắc, và xây dựng được một đội ngũ của riêng thì đó chính là lúc!”
Tô Thành Văn nói với giọng rõ ràng mang theo sự tức giận, nửa phần là qua loa, nửa phần là thật sự đưa ra một trạng thái lý tưởng mà ông ta nghĩ đến.
Theo ông ta, dù không ưa thích con gái, nhưng vẫn là con gái ông ta, dẫu sao cũng có tiềm năng để đào tạo, sau này cũng có thể đóng góp cho tập đoàn Tô Thị.
Cô cứ từ từ mà làm!
Tập đoàn Tô Thị có rất nhiều bộ phận và các công ty con với quy mô lớn, muốn đạt đến tiêu chuẩn này dù là thiên tài cũng cần phải mất nhiều năm và công sức.
Lúc này, Tô Mạn lại cảm thấy bình tĩnh chưa từng có.
Ở kiếp trước, cô thực sự đã làm theo yêu cầu của ông nội và ba, trải qua hai năm làm việc ở nhiều bộ phận khác nhau trong tập đoàn, rồi được phân công đến công ty con làm quản lý.
Vất vả lắm cô mới tạo được thành tích ở công ty con, ngay khi cô nghĩ rằng cũng đã đến lúc quay lại tập đoàn, thì lại bị điều sang một công ty con khác.
Đến khi cô quay lại tập đoàn, thì đứa em trai cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn cô năm sáu tuổi, đã tốt nghiệp đại học liền trực tiếp vào tập đoàn, trở thành trợ lý chủ tịch và nhiều lần thể hiện thành công “tài năng kinh doanh” của anh ta.
“Con nói không muốn làm quản lý thực tập sinh không phải là nói đùa, đây là bằng chứng con đạt được nửa điều kiện đầu tiên của ba.”
Nói xong, Tô Mạn đưa ra bản báo cáo mà cô đã dành nhiều thời gian để hoàn thành.
Hành động này khiến Tô Thành Văn kinh ngạc và một lần nữa mang đến cho ông ta cảm giác không lành.
Có vẻ những lời ông ta nói, những điều kiện ông ta đưa ra không hề nằm ngoài dự đoán của đối phương, thậm chí con gái ông ta dường như đã đợi câu trả lời này từ lâu…
Làm sao có thể như vậy, ông ta vừa mới đưa ra điều kiện tạm thời mà cô đã có sẵn tài liệu chứng minh rằng cô đã quen thuộc với toàn bộ hoạt động và các nghiệp vụ cụ thể của tập đoàn?
Thật nực cười, cô mới chỉ luân chuyển qua vài bộ phận thôi mà.
Cô có thể lấy được gì?
Cho dù cô có thể chứng minh năng lực bản thân, thì cũng không có khả năng thay đổi quyết định của ông ta!
“Bây giờ con chính thức nộp đơn xin chuyển vị trí. Cũng hi vọng ba có thể công bằng, xuất phát từ lợi ích của tập đoàn mà đưa con đến đúng vị trí.”
“Nếu như ba không có cái quyền này, con sẽ tham gia cuộc họp hội đồng quản trị lần tới với tư cách là người đại diện của mẹ, và tự con sẽ cạnh tranh.”
Nghe những lời gần như kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Tô Mạn, Tô Thành Văn đứng bật dậy, giận dữ chỉ tay vào cô.
Hoàn toàn không thể tin được đứa con gái lần trước gặp còn vẫn bình thường, hôm nay lại như thế này.
Tô Mạn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo đầu tiên kể từ khi bước vào cửa, thấy Tô Thành Văn không thèm nhìn vào thứ cô đưa ra, cô quyết định trực tiếp tự mở tài liệu, đặt thẳng trước mặt ông ta.
“Đây là bản báo cáo tình hình các bộ phận hiện tại của tập đoàn mà con đã tự hoàn thành một mình.”
Nói rồi, Tô Mạn đứng dậy: “Bởi vì vội vàng nên viết khá ngắn gọn. Báo cáo phân tích về các nghiệp vụ hiện tại của công ty sẽ được gửi vào email làm việc của ba vào tối mai.”
“Con nghĩ nửa điều kiện đầu tiên mà ba nói con đã đạt được, con đã có đủ hiểu biết về tập đoàn, vị trí quản lý thực tập sinh không còn giá trị nữa. Còn về phần sau, con cũng cần có cấp dưới, thật sự có một đội ngũ mới có thể chứng minh được.”
Nói xong, Tô Mạn đã đạt được mục đích hôm nay liền đứng dậy đi về phía cửa văn phòng. Trước khi rời đi, cô dừng bước.
Cứ như vậy đứng yên vài giây, cô quay đầu nhìn thoáng qua ba mình.
“Nhân tiện, xin phiền ba nói với trung tâm nhân sự, sau khi con chuyển vị trí thì hãy nhanh chóng gửi thẻ công việc mới đến căn hộ của con, đừng để con phải nói dối với bảo vệ.”
“Cũng mong rằng ba đừng làm con thất vọng.”