Sau khi nói xong những lời dặn dò của cô, Tô Mạn không ngoảnh lại mà bước thẳng ra ngoài.
Bị khϊếp sợi bởi loạt hành động liên tục này của Tô Mạn, Tô Thành Văn đứng trong văn phòng nửa ngày mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Sau đó, vài thư ký nhìn qua tấm kính thấy chủ tịch trong văn phòng đột nhiên dùng sức ném mạnh một tập tài liệu xuống đất, dường như ông ta đang chửi mắng và giận dữ đập tay xuống bàn.
Họ nhanh chóng cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà lén nhìn về phía cô gái trẻ kia đã đi đến thang máy, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc như lúc lên, bước chân dường như trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Vì văn phòng của chủ tịch cách âm rất tốt, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ở trong lòng không ngừng suy đoán.
Cô rốt cuộc là ai? Họ đang nói chuyện gì vậy?
Những người khác giả vờ như không biết gì, chỉ có Tưởng Đào chờ vài phút ở ngoài cửa, rồi đi vào.
Đi vào văn phòng chủ tịch, anh ta cúi xuống nhặt bản báo cáo trên đất lên, chỉnh tề đặt lại lên bàn làm việc của Tô Thành Văn.
Là cấp dưới tin cậy nhất của chủ tịch, Tưởng Đào cũng là một trong số ít người trong công ty biết thân phận của Tô Mạn, thậm chí biết rõ chi tiết thoả thuận của họ.
“Sao cô dám nói chuyện với tôi như vậy, coi tôi như kẻ thù? Thái độ gì thế này!”
“Thật là quá đáng mà!”
“Quá đáng thật!”
Tô Thành Văn không che giấu sự tức giận của ông ta trước sự ngang ngược và thách thức của con gái, chỉ tay về phía bóng dáng cô rời đi và mắng chửi Tưởng Đào, gần như tức đến mức máu muốn dồn lên não.
Cả văn phòng chủ tịch tràn ngập tiếng hét giận dữ của ông ta.
Tưởng Đào không chắc hai ba con đã xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ khiêm tốn an ủi ông ta: “Đại tiểu thư còn trẻ, người trẻ tuổi tính khí nóng nảy cũng không lạ.”
“Cô không nghĩ xem đã nói gì! Dám trưng mặt với tôi!”
“Tôi thấy cô thật không biết tự lượng sức, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi!”
Tô Thành Văn vẫn chưa nguôi giận, Tô Mạn là con gái ông ta, nhất định phải nghe lời ông ta, tuyệt đối không thể có ý định vượt mặt ông ta!
Tô Thành Văn thở hổn hển, không ngờ con gái lại trở thành như vậy, khiến ông ta vừa tức vừa hận!
Nhưng trong đầu ông ta không thể nhịn được mà nảy ra một ý nghĩ, đè xuống một dự đoán mà ông ta từng lo lắng.
Có lẽ cô không biết rằng cô còn có một người em trai, nếu không thì không thể có phản ứng như thế này.
Vậy nên, phải chăng Tô Mạn nghĩ rằng cô là đứa con duy nhất của ông ta, nên mới dám ngang ngược như vậy!
Nghĩ tới đây, cơn giận của Tô Thành Văn dần dần lắng xuống. Con gái này nhất định phải được dạy dỗ một phen.
Ở tuổi này, Tô Thành Văn hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện đời tiếp theo kế thừa chức vụ chủ tịch Tập đoàn Tô thị, ông thấy mình còn chưa đến năm mươi tuổi, vẫn đang ở giai đoạn hoàng kim của người lãnh đạo và có thể ngồi trên vị trí này thêm hai, ba chục năm nữa.
Tốt nhất là cả con trai lẫn con gái đều nghe lời, trưởng thành và tương lai có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển tốt Tập đoàn Tô thị.
Suy cho cùng, việc nối dõi tông đường vẫn chỉ có thể trông vào con trai. Nhưng nếu con gái biết nghe lời, ông ta cũng nhất định sẽ cho cô những thứ tốt đẹp.
Ánh mắt của Tưởng Đào lướt nhẹ qua bìa báo cáo, vẫn kiên nhẫn nghiêm túc nói tốt cho Tô Mạn.
“Đại tiểu thư quả thật rất xuất sắc, trước nay làm việc luôn có chừng mực, có lẽ hôm nay thực sự có lý do gì đó mới khiến ngài tức giận?”
“Ngài thử xem qua bản báo cáo đại tiểu thư mang tới?”
Nói rồi anh ta vẫn như quy cũ đứng sang một bên, trợ lý bên ngoài cũng mang đến loại hồng trà hảo hạng mà Tô Thành Văn yêu thích nhất.
Tô Thành Văn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhăn mày mở bản báo cáo Tô Mạn đưa cho ông ta.
Theo thời gian trôi qua, lông mày ông ta không chỉ không giãn ra mà vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng, thái độ ban đầu không tình nguyện cũng trở nên càng lúc càng nghiêm túc.
Ông ta đọc hết bản báo cáo ngắn ngủi chỉ vài trang mà mất đến nửa tiếng đồng hồ.
Đây là một báo cáo tuy không dài nhưng lại cực kỳ sâu sắc và đi thẳng vào vấn đề.