"Chết tiệt! Đám người khoa Tài Chính chơi bẩn quá!"
Kiều Cẩm vừa xem vừa chửi bậy: "Đây là đánh bóng hay đánh người vậy?"
Khoa Tài Chính biết mình không giỏi, trận này sử dụng chiến thuật kèm người một đối một, mục tiêu là không cho đối phương ghi điểm, có vài người còn cố ý va chạm đối thủ.
Kỷ Tô nhìn trận đấu, thắc mắc: "Cái này không phải là phạm luật sao?"
"Phạm luật chứ, trọng tài trận này cố tình làm ngơ mà!"
Kiều Cẩm tức giận vỗ đùi: "Nếu đám chó khoa tài chính làm Chu Dương của mình bị thương, mình sẽ không để yên đâu!"
Vừa dứt lời, nhà thi đấu bỗng bùng nổ tiếng ồn ào.
Kỷ Tô nhìn kỹ, Vương Minh Triết bị va chạm ngã xuống đất, hình như bị thương.
Trọng tài lập tức thổi còi, tạm dừng trận đấu.
Kiều Cẩm đứng bật dậy: "Đáng ghét!"
Đồng thời, Cố Chiêu ngồi ở hàng ghế đầu cũng đứng lên.
Trên mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, nhưng khí lạnh trên người tỏa ra xung quanh, Kỷ Tô đứng xa vài mét cũng cảm nhận được.
Kỷ Tô cảm thấy, hình như Cố Chiêu đã tức giận rồi.
Vương Minh Triết bị thương phải rời sân nghỉ ngơi, Cố Chiêu thay thế cậu ta vào sân.
Ngay khi hiệp hai bắt đầu, đội bên khoa tài chính bị áp đảo hoàn toàn.
Cố Chiêu giống như một con báo đen đang săn mồi, khí thế bừng bừng, tốc độ nhanh chóng, sức bùng nổ đáng kinh ngạc, những chiếc móng sắc nhọn của hắn khiến đối thủ không kịp trở tay, không còn ai dám đối đầu trực tiếp với hắn nữa.
Đồng đội bị tinh thần của hắn ảnh hưởng, lấy lại nhịp độ thi đấu.
Trong nhà thi đấu, tiếng reo hò cổ vũ ngày càng lớn, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi đã đẩy bầu không khí của trận đấu lêи đỉиɦ điểm.
Trận đấu kết thúc, Cố Chiêu quay lưng đi về khu vực nghỉ ngơi.
Mồ hôi rơi xuống theo lọn tóc đen bóng, hàng lông mày sâu vô cùng sắc bén vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, bước đi tự nhiên nhưng đầy uy lực.
Kiều Cẩm vịn một tay vào lưng ghế, ngồi phịch xuống ghế: “Má ơi, cậu ấy đẹp trai đến mức chân mình mềm nhũn luôn…”
Không khí trong sân cực kì nóng, Kỷ Tô cảm thấy máu nóng trong người mình cũng sôi trào, gật đầu đồng ý: “Thật sự rất đẹp trai.”
Nếu nói Cố Chiêu thường ngày là một ngọn núi băng sâu thẳm, thì hôm nay hắn trên sân bóng cho thấy núi băng cũng có thể bùng nổ.
Có lẽ, thật ra Cố Chiêu không lạnh lùng vô tình như mọi người nghĩ?
Kỷ Tô nghĩ vậy, ánh mắt vô thức dõi theo bóng dáng đối phương.
Cố Chiêu bước vào khu vực nghỉ ngơi, tiện tay lấy chai nước khoáng vặn nắp, ngửa mặt uống.
Yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống, nước chưa kịp nuốt chảy xuống theo quai hàm hoàn mỹ, làm ướt cổ áo, trộn lẫn với mồ hôi nóng hổi, vẽ nên đường nét của cơ ngực.
Kỷ Tô bắt đầu mơ màng: Thân hình của người này rất đẹp, nếu cậu bắt đầu tập luyện từ bây giờ, thì có thể đạt được hình thể tương tự không?
Cố Chiêu dường như phát hiện ánh mắt của cậu, bất ngờ nhìn về phía cậu.
Kỷ Tô chớp chớp mắt, giả vờ như không có chuyện gì quay đầu đi: “Tiểu Kiều, chúng ta đi được chưa?”
Kiều Cẩm có chút lo lắng: “Không biết bạn cùng phòng của Chu Dương thế nào rồi.”
“Kiều Cẩm!”
Vừa nói xong, Chu Dương đã chạy đến: “Hình như Lão Vương bị thương đến xương rồi, tôi với anh Cố chuẩn bị đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
Chu Dương xua tay: “Các cậu về trước đi, có gì liên lạc sau.”
Kiều Cẩm cũng không cố chấp: “Được, liên lạc qua WeChat nhé.”
Sau khi tiễn Chu Dương và mọi người đi, cậu ta và Kỷ Tô cũng chuẩn bị đi căng tin ăn tối.
Trong lúc ăn tối, Kiều Cẩm vẫn còn hồi tưởng lại khoảnh khắc tuyệt vời vừa rồi, không kìm được mà cảm thán: “Thật sự không biết thần tiên phương nào mới có thể chinh phục được Cố Chiêu.”
Kỷ Tô đáp lời: “Ai mà biết được?”
Kiều Cẩm rướn đầu lại gần: “Này Tô Tô, cậu nghĩ thế nào, có khi nào Cố Chiêu thật sự là người vô tính không? Hoặc cậu ấy có vấn đề gì khác?”
Kỷ Tô khẽ nhíu mày, đặt đũa xuống nghiêm túc nói: “Tiểu Kiều, thật ra có yêu trong khi đại học hay không là lựa chọn cá nhân, có thể là vì cậu ta nghĩ còn có những việc quan trọng hơn, chúng ta không thể vì thế mà phán xét cậu ta có vấn đề được.”