Sau Khi Tôi Bị Bắt Cóc

Chương 5

Sau đêm đó, hắn luôn đến phòng này để ngủ cùng tôi mỗi tối. Như một giao dịch, tôi được phép ra khỏi phòng ngủ và đi dạo một chút, nhưng chỉ giới hạn trong khuôn viên lâu đài và có vệ sĩ đi cùng mọi lúc.

Tôi rất vui mừng vì có thể đi ra ngoài và di chuyển xung quanh. Lâu đài này rất lớn, tôi đã đi dạo hai ngày mà vẫn chưa đi hết, thậm chí còn thường xuyên lạc đường.

Nhưng vì có vệ sĩ bên cạnh không rời nửa bước, cho nên tôi không lạc đường quá lâu.

Có tổng cộng bốn người vệ sĩ đi theo tôi, mỗi ngày đổi một lần. Trong số đó, có một người trông khá trẻ và rất lanh lợi. Anh ta không giống như các vệ sĩ khác, đôi khi rất khó hiểu, thường xuyên liếc nhìn tôi, tôi cảm thấy anh ta rất khác lạ.

Một ngày kia, tôi phàn nàn rằng trứng chiên quá mặn, yêu cầu cô hầu gái vào nhà bếp và bảo đầu bếp làm lại cho tôi.

Cô hầu gái đi vào nhà bếp mất khoảng hai phút mới có thể quay lại. Chắc chắn cô ta sẽ phải đợi đầu bếp chiên trứng xong mới mang ra lại. Gần như ngay khi cô ta vừa rời khỏi phòng ăn, tôi nghe thấy một tiếng động khẽ phía sau lưng. Tôi đứng dậy khỏi bàn và quay lại, phát hiện người vệ sĩ kỳ lạ kia đã hạ gục ba người bảo vệ còn lại.

"Hôm nay là tang lễ của ba anh ta," người vệ sĩ nói ngắn gọn, "Đây là cơ hội duy nhất."

Tôi không do dự, lập tức chạy ra khỏi cửa cùng anh ta.

Hôm nay trời âm u, khi tôi ra khỏi nhà mới nhận ra rằng đang có mưa nhỏ bên ngoài. Khi tôi xuống cầu thang, tôi đánh rơi một chiếc dép, chỉ đi bằng chân trần trên cánh đồng cỏ ẩm ướt. Tôi thậm chí còn cảm thấy mọi thứ không thực tế, lo rằng đây chỉ là một giấc mơ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Chiếc xe cách tôi 10 mét, nhưng người bên cạnh tôi đột ngột dừng lại. Nước mưa ướt đẫm mi tôi, tôi nhìn qua đôi mắt mờ mịt, khó khăn lắm mới nhìn thấy một nhóm người áo đen đang che mưa bằng những chiếc dù cũng màu đen. Người đứng đầu nhìn tôi một cách lạnh lùng, sau đó ra lệnh: "Dẫn cô ấy về."

Hai cô hầu gái từ phía sau tôi nhanh chóng tiến lên và kéo tôi quay trở lại, lực cánh tay bọn họ rất mạnh, tôi thậm chí không thể đứng thẳng. Khi đến cửa lớn, tôi liền nghe thấy một tiếng súng.

Tôi muốn quay lại nhìn, nhưng đã bị đám hầu gái đẩy qua khỏi cửa và kéo lên tầng trên.

Tôi bị họ đẩy vào phòng và khóa cửa lại. Tôi ướt đẫm từ đầu đến chân, cảm thấy rất lạnh và hối hận.

Tôi cảm thấy mình đã hại chết một người và đã khiến hắn tức giận, hắn đã nói rằng nếu tâm trạng tốt, sẽ để tôi đi, nhưng liệu lời hứa đó có còn đáng tin không?

Tôi đợi hắn đến xử lí tôi, nhưng cả ngày hôm đó hắn không đến. Khi một cô hầu gái mang thức ăn lên vào buổi trưa, tôi hỏi cô ta hắn đi đâu, nhưng cô ta không trả lời.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng đám người hầu trong nhà này đều bị câm, vì tôi chưa bao giờ nghe thấy họ nói chuyện. Cả toà lâu đài chìm trong im lặng, ngay cả tiếng mưa cũng không thể nghe thấy. Tôi mở mắt nhìn đồng hồ trên tường, khoảng ba giờ sáng hôm sau, cửa phòng bật mở, hắn bỏ qua ánh mắt của tôi, đi tới cạnh tôi và nằm xuống.

Nhưng tôi cũng không dám đuổi hắn đi, tôi mở mắt và nghe hắn mệt mỏi ra lệnh: "Ngủ đi."

"Tôi không thể ngủ được." Tôi nói, cảm thấy có chút tức giận, "Tôi chẳng làm gì sai cả."

"Cả tiếng thở cũng ồn ào." Hắn nói lạnh lùng.

Tôi thở nhẹ nhàng hơn, sau đó hỏi hắn: "Anh muốn gϊếŧ tôi phải không?"

"Im miệng!" Hắn lạnh nhạt, "Nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ gϊếŧ cô thật đấy."

"Vậy anh sẽ để tôi đi sao?" Tôi lại hỏi.

Hắn dường như khá bình tĩnh, thở dài một tiếng, "Ừ," hắn nói, "Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi."

Tuy nhiên, tôi lại không hề cảm thấy vui vẻ, tôi cảm thấy đây sẽ là một trò đùa giống như lần "ra khỏi nhà" trước đó. Nhưng không ngờ chỉ hai tiếng đồng hồ sau, hắn đánh thức tôi, nói: "Mặc quần áo vào đi, tôi đưa cô ra sân bay."

Tôi chưa thức dậy hoàn toàn, nhưng cơ thể đã tự động ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo và đi xuống lầu cùng hắn. Lần này tôi đã học khôn, tôi đã mang giày cẩn thận, nhưng khi ra khỏi cửa tôi vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Ngoài trời lạnh hơn rất nhiều so với trong nhà, có mây trắng đan xen.

May mắn là chiếc xe đã đỗ ngay trước cửa lớn, tôi ngồi vào ghế sau cùng hắn. Sau khi xe khởi động, hắn mới nhìn về phía tôi, nhăn mày hỏi: "Tại sao không mặc áo khoác?"

"Tôi không biết ngoài trời lạnh như vậy." Tôi nói nhỏ, nhìn vào biểu cảm của hắn và nhanh chóng nói rằng tôi không lạnh. Tôi sợ hắn sẽ đòi quay lại cho tôi mặc áo, làm mất thời gian và thay đổi ý định.

Hắn không cho lái xe quay đầu, chỉ cởϊ áσ khoác ra, đặt lên người tôi.