Hệ Thống Cải Tạo Trai Thẳng Thành Công

Chương 37

Giờ phút này, sau khi được Phỉ Khác Thăng khai thông, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tuy nói muốn triệt để trừ tận gốc còn cần một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng cũng không có yếu thế như dĩ vãng.

Nhân vật phụ đã chịu giúp cậu, mà cậu lại không giúp gì đối phương, chuyện này không thể được.

Nghiêm Cẩn, “Cái đó, Phỉ Khác Thăng…”

“Gọi tên tôi là được rồi.”

“Khác Thăng?”

“Ừ.”

“Phỉ…” Nghiêm Cẩn nhất thời không sửa được miệng, “Khác Thăng, chúng ta chuẩn bị đi đâu vậy?”

Nếu không biết phải làm gì, vậy thì nói chuyện nhiều với đối phương trở thành bạn bè.

“Tìm thức ăn. Thức ăn học viện chuẩn bị không đủ chống đỡ chúng ta sinh tồn bảy ngày, tinh thần lực của tôi dò xét được phía trước hẳn là có sinh vật qua lại, đại khái trước bữa cơm tối chúng ta có thể đến. Nếu vận khí không tệ, đại khái có thể ăn được một bữa thịt rừng.”

Nghiêm Cẩn ngạc nhiên, “Tinh thần lực của người dẫn đường có thể dò xét khoảng cách bao xa.”

Phỉ Khác Thăng, “Cái này tùy thuộc vào tinh thần lực mạnh yếu của mỗi người dẫn đường.’

Nghiêm Cẩn nói, “Khác Thăng, anh mạnh như vậy, chắc hẳn tinh thần lực nhất định rất cao.”

Tinh thần lực của Phỉ Khác Thăng đứng đầu bảng hướng về học viện, nhưng mà nguyên thân là một lính gác không hỏi ngoại vật, lại hoàn toàn không biết.

Phỉ Khác Thăng cũng không vì vậy mà tức giận, bình thản nói, “Phụ trợ Hậu Lê nhất định là đủ.”

Nghiêm Cẩn hơi ngượng ngùng, “Năng lực của tôi quá kém, phụ trợ tôi lãng phí.”

Phỉ Khác Thăng ám chỉ, “Không lãng phí.”

Nghiêm Cẩn chỉ cảm thấy giọng nói của Phỉ Khác Thăng có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Cậu hơi cảm khái nói, “Không biết trở lại học viện, còn có thể hưởng thụ sự chải chuốt của Khác Thăng hay không.”

Phỉ Khác Thăng ôn nhu nói, “Chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.’

Dừng một chút, hắn bỏ thêm một câu, "Chúng ta bây giờ là bạn bè, không phải sao?"

Nghiêm Cẩn sững sờ, sau đó nhếch miệng cười nói, “Đúng, bạn bè.”

Cậu và vai phụ thụ lạnh lùng là bạn bè, độ hảo cảm còn có thể tiến xa hơn không?

009 nhìn vai phụ thụ chỉ tiêu, lâm vào thật sâu trầm tư trung.

Ký chủ nhà nó chẳng lẽ thật sự là Tom Sue Ben Sue?

Trò chuyện hứng khởi, Nghiêm Cẩn tự nhận quan hệ với Phỉ Khác Thăng tiến thêm một bước, đề tài trò chuyện cũng riêng tư hơn một chút.

Bỗng nhiên, Phỉ Khác Thăng dừng bước, bắt lấy cổ tay Nghiêm Cẩn.

Ngũ giác cường đại của lính gác trong nháy mắt bắt được Độc Diện Chu to bằng nắm tay.

Tay trên cổ tay nắm rất chặt, sinh ra cảm giác đau yếu ớt. Nghiêm Cẩn giống như hiểu ra, trấn an nói, "Đừng lo lắng, chỉ là một con nhện độc, ta tới đuổi hắn đi.

Phỉ Khác Thăng ngẩn người, do dự lui về phía sau một bước.

Điều này càng chứng thực suy nghĩ trong lòng Nghiêm Cẩn, hắn lấy dao găm trên người ra, ném qua.

Cho dù không có sử dụng qua lính gác năng lực, Nghiêm Cẩn như cũ bằng vào thân thể bản năng, đem độc chu đóng đinh trên mặt đất.

Trong nháy mắt cảm giác thành tựu bùng nổ.

Rốt cục có thể có đất dụng võ Nghiêm Cẩn nghĩ đến, trách không được lính gác thích bảo vệ người dẫn đường, nguyên lai loại cảm giác này tốt đẹp như thế.

Độc Chu cũng không có uy hϊếp, nhưng tướng mạo nó đáng ghê tởm, khiến người dẫn đường chán ghét. Trong các hướng dẫn viên, gần 80% đều sinh ra cảm giác sợ hãi ghét ác về mặt tâm lý.

Không ngờ rằng, bề ngoài Phỉ Khác Thăng nhìn trông cường thế, nhưng cũng sợ thứ này.