Sắc mặt Lục Quan Hàn căng thẳng: "Sau đó thì sao?"
Trên mặt Liên Châu hiện ra một tia mờ mịt, rồi lại nhanh chóng nói: "Sau khi ta tỉnh lại, phát hiện Tiểu Hồng đã biến mất, lúc đó ta rất sợ hãi, không dám nói mình đã phát hiện tiểu thư có gì đó không ổn, đôi khi ta còn nghi ngờ có phải mình đang mơ thôi hay không, cho đến khi ta lại một lần nữa bắt gặp tiểu thư..."
Lần đầu tiên Liên Châu bắt gặp Lục Quan Linh triệu hồi Ngạ quỷ đạo, là vào đêm đông, mà lần thứ hai bắt gặp Lục Quan Linh triệu hồi Ngạ quỷ đạo, lại là vào mùa hè.
Nắng đỏ như hoa lựu, hơi nóng khiến người ta ngột ngạt.
Lục Quan Linh rõ ràng có vẻ ngoài lạnh như băng tuyết, nhưng lại đặc biệt sợ nóng, Lục phu nhân thương yêu hắn hết mực, đã xây cho hắn một cái đình nhỏ để tránh nóng ở giữa hồ, tứ phía có liễu rủ xuống, như tách biệt với thế gian.
Bọn hạ nhân thường xuyên có thể nhìn thấy qua màn liễu, Lục Quan Linh ngồi ngay ngắn trong đình, đọc kinh Phật.
Liên Châu cũng vậy, lúc nhìn thấy hắn, nàng ta thường cảm thấy hoảng hốt, nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm đông ấy.
Cành liễu như những sợi chỉ vàng dệt chặt chẽ, hơi hơi rủ xuống mặt nước, đúng lúc này, Lục Quan Linh nhìn qua cành liễu, gương mặt trắng tuyết, đôi mắt đen láy như lân hỏa phát ra từ huyệt động yêu xà.
Liên Châu đột nhiên có cảm giác như bị một thứ gì đó âm lãnh, tà ác theo dõi, cuống quít tránh đi ánh mắt hắn.
Nhưng khi đi ngang qua, Liên Châu nhìn thấy Lục Quan Linh ngồi xếp bằng, đặt kinh Phật lên đầu gối.
Gió thổi lật một trang giấy, trên đó đầy những nét vẽ nguệch ngoạc bằng mực đỏ, nối liền không dứt, như một đoàn lửa đang bùng cháy, những nét bút chu sa ấy giống như máu tươi, mà toàn bộ bức vẽ lại cực kỳ giống liệt hỏa dưới địa ngục.
Vốn dĩ trẻ con nghịch ngợm vẽ bậy là chuyện rất bình thường.
Nhưng Liên Châu vẫn cảm thấy sợ hãi, bởi vì ngay cả một nha hoàn như nàng ta cũng biết, Đại Việt từ thời Mục Tông hoàng đế đã bắt đầu tôn sùng Phật giáo, kinh Phật được coi là thánh chỉ, ai mạo phạm đều bị xem là đại tội.
Dưới sự ảnh hưởng mưa dầm thấm lâu ấy, dù là đứa trẻ ngỗ nghịch cũng không thể bất kính với kinh Phật, huống hồ khi đó Lục Quan Linh trông thế nào cũng không giống một đứa trẻ ngỗ nghịch.
Trong lòng Liên Châu chỉ có một suy nghĩ, tiểu thư trộm nuôi quỷ dữ, lại còn làm những việc tà ác ở sau lưng, đương nhiên sẽ sợ hãi trước thần Phật.
Bề ngoài hắn giống như một đứa trẻ phụng dưỡng Quan Âm, nhưng thực chất lại là một con yêu quái li kinh phản đạo.
Thứ gì không biết luôn khiến con người ta sợ hãi hơn.
Liên Châu không thể nhìn thấu tính cách của Lục Quan Linh, nên càng thêm sợ hãi đối với hắn, nhưng bản tính con người vô cùng kỳ lạ, càng sợ hãi lại càng không thể ngừng trộm quan sát Lục Quan Linh, thế nhưng mỗi lần nàng ta lén nhìn hắn, đều có thể bị hắn chuẩn xác mà bắt giữ được ánh mắt.
Lần nào cũng khiến Liên Châu run sợ trong lòng.
Nhưng Lục Quan Linh chưa bao giờ làm gì nàng ta, trước mặt người khác, hắn còn thường xuyên gọi nàng ta thân mật là "Liên Châu tỷ tỷ", Lục phu nhân vốn lo lắng cho tính cách quái gở của Lục Quan Linh, sợ hắn không có bạn chơi, nghe vậy, bà ấy vui mừng vuốt mặt hắn: "A Linh, sao tự nhiên con lại trở nên thân thiết với Liên Châu vậy?"
Vẻ mặt hắn ngây thơ vô tội, hoàn toàn không nhìn ra chút liên quan gì đến dáng vẻ cầm chặt dao bạc, quỷ khí bao trùm của hắn đêm đó.
Nhưng mỗi lần Liên Châu đối mặt với hắn, nỗi sợ hãi với hắn lại càng sâu, nàng ta cảm giác được, hắn xem nàng ta như một món đồ chơi rất thú vị.
Hắn giống như đang chơi trò thợ săn và con mồi với nàng ta, một bên đuổi bắt nàng ta, một bên lại dễ dàng kiểm soát nỗi sợ của nàng ta, tận hưởng cảnh nàng ta chật vật.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi thực sự có thể chơi đùa nàng ta đến mức vậy ư?
Khoảng thời gian đó, Liên Châu thường xuyên gặp ác mộng, luôn mơ thấy Lục Quan Linh cầm dao bạc mổ da thịt nàng ta, giống như đối xử với thi thể của Tiểu Hồng.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, hắn lại ngoan ngoãn gọi nàng ta là Liên Châu tỷ tỷ, cố tình chưa bao giờ tổn thương nàng ta.
Sau này, con thỏ làm bạn với tiểu thư đã chết, Lục phu nhân rất đau lòng, đã cùng tiểu thư chôn con thỏ, Lục phu nhân là quý nữ xuất thân từ thế gia, xưa nay thích chăm sóc hoa cỏ, khảy đàn, sống một cuộc sống vừa dịu dàng lại đầy thi vị.
Vì thế, bà ấy mang đến không ít hoa, cùng với tiểu thư tạo nên một ngôi mộ hoa để tưởng niệm con thỏ.
Lục phu nhân còn nói: “Đoàn Đoàn sang một thế giới khác rồi, mẹ và A Linh sẽ cùng nhau dùng hoa tươi đưa tiễn nó, như vậy khi nó quay về sẽ mang theo linh hồn của hoa trở về, giống như thỏ ngọc dưới cây nguyệt quế, đi xuống nhân gian từ cung Trăng.”
Lục Quan Linh giống như nghe rất chăm chú, hắn nghiêm túc nhìn Đoàn Đoàn bị vùi lấp dưới những cánh hoa.
Hắn nhẹ giọng hỏi, như khao khát tìm lời giải: “Thế giới khác sao? Mẹ ơi, ở thế giới khác nó có còn đau khổ nữa không?”
Lục phu nhân rõ ràng ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng vuốt ve má hắn: “Sẽ không đâu.”
Lục Quan Linh mỉm cười, mặt mày hơi cong, thoạt nhìn vừa dịu dàng vừa rụt rè.
Sau khi Lục phu nhân rời đi, Lục Quan Linh đứng lặng trước ngôi mộ hoa thật lâu, Liên Châu không đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, một khoảng thời gian sau đó, Lục Quan Linh giống như tìm thấy niềm vui mới, hắn thích sưu tầm các loài hoa khác nhau, hoa tường vi đỏ, hoa nhài trắng, hoa huỳnh anh xanh, hoa tử đằng... Sau đó chôn toàn bộ chúng quanh mộ hoa.
Hiếm khi hắn không còn quấn lấy Liên Châu, Liên Châu thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng qua vài ngày sau, nàng ta lại bắt gặp hắn đào cái xác thối rữa của con thỏ lên từ trong mộ hoa, mùi thối nồng nặc, đến nỗi dù có mùi hoa cũng không thể che lấp.
Rồi một lần nữa, nàng ta lại thấy Lục Quan Linh dùng con dao bạc nhỏ mổ con thỏ, động tác của hắn như thể đang tháo rời một con búp bê.
Liên Châu sợ hãi đến mức không dám kêu lên, hắn đã phát hiện ra nàng ta, nhưng không hề kiêng dè.
Hình như hắn rất hoang mang, chỉ vào thi thể thối rữa, lần đầu tiên nói ra một chuỗi dài: “Liên Châu tỷ tỷ, nó giống Tiểu Hồng, đã chết thì da thịt sẽ thối rữa, người ghét quỷ ghét. Kinh thư nói về năm điều suy tàn của Thiên Nhân, bao gồm quần áo dơ bẩn, hoa trên đầu héo, mồ hôi chảy dưới nách, thân thể hôi hám và không vui với chỗ ngồi của mình. Người thì không thể so sánh với Thiên Nhân, chết là chết ngay, cũng không phải trải qua quá trình dài dòng như vậy, chỉ trực tiếp hóa thành bụi. Nhưng kinh thư lại nói chết là lên cực lạc, có thể đi đến thế giới bên kia, chứng ngộ đại đạo. Nhưng ngươi nhìn xem, suy tàn vẫn suy tàn, thối rữa vẫn thối rữa. Xem ra, vốn dĩ chẳng có thế giới khác nào, kinh thư cũng là giả, đều là lừa dối, lừa dối con người.”
Liên Châu không hiểu những lời hắn nói, nhưng có thể cảm nhận được sự bất kính trong lời nói của hắn, hắn chưa bao giờ tin vào đạo lý trong kinh thư, thậm chí còn nghi ngờ và hạ thấp đi ý nghĩa của nó, thứ mà tuyệt đối chưa từng xảy ra trong triều đại này.
Liên Châu kinh ngạc đến mức không nói được bất kỳ lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn vũng bùn dưới chân hắn đột nhiên quay cuống, vài con Ngạ quỷ lớn bằng trẻ sơ sinh trồi lên.
Khoảnh khắc bị bàn tay tím tái của Ngạ quỷ chộp lấy cổ chân, nàng ta sợ đến mức suýt hét lên, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, không chỉ vậy, trái tim nàng ta còn vừa lạnh vừa nặng, như bị đóng băng.
Lục Quan Linh nhìn nàng ta, trong mắt không có nửa phần cảm xúc, hắn quan sát biểu cảm của nàng ta, như đang tỉ mỉ nghiên cứu từng sợi cơ trên khuôn mặt nàng ta: “Nỗi sợ hãi và căm hận của Liên Châu tỷ tỷ ăn rất ngon.”
Liên Châu sợ đến mức ngã quỵ xuống đất, lại không thể tránh thoát được.
Lục Quan Linh vươn bàn tay non nớt, nhẹ nhàng hứng lấy những giọt nước mắt chảy xuống má nàng ta: “Ngươi sợ ta sẽ gϊếŧ ngươi sao?”
Liên Châu gật đầu.
Hắn rũ đôi lông mi dài, như đang nhìn nàng ta chăm chú: “Sẽ không đâu, ta vẫn khác mẹ, mẹ luôn thích làm người khác đau khổ, còn ta xóa bỏ nỗi sợ hãi và căm hận thay ngươi, chỉ cần không có mấy cảm xúc đó, sau này ngươi sẽ không đau khổ nữa, đồng thời, Ngạ quỷ của ta cũng được ăn no, rất lời.”
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười cũng rất lạnh: “Ta đang giúp ngươi mà, phải không?”
Ngạ quỷ dường như cảm nhận được niềm vui của hắn, cười khanh khách: “Chủ nhân, đói.” Tiếng cười bén nhọn như tiếng than khóc của quỷ hồ.
Liên Châu sợ đến mức trái tim như muốn nôn ra khỏi cổ họng, bỗng dưng hét toáng lên, mất hết lý trí mà gào to: “Cút ngay, ngươi là yêu quái!” Sau đó lại ngất lịm.
Hắn lập tức cách xa nàng ta vài bước chân, Ngạ quỷ từ từ chìm lại vào trong vũng bùn dưới chân hắn, hóa thành một con cá quay ngược dòng, biến mất trong làn nước đen ngòm, hắn nhìn Liên Châu, như đang tự nói với chính mình: “Yên quái sao?”
Liên Châu ngất rồi, tự nhiên không nhìn thấy, vô số tia sáng tỏa ra từ những cành liễu rủ xuống, như kéo theo sợi dây vàng, lượn lờ quanh đình, con ngươi đen láy của hắn bình tĩnh nhìn xuyên qua mái đình, dừng lại ở nơi lụa đen bay phấp phới.
Tiếng cười của Tuyết La Sát êm tai, mờ ảo như lụa đen: “A Linh, dù con có là Thiên Nhân, nhưng trong xương tủy con vẫn là loài Ngạ quỷ luôn ăn không đủ no.”
Nàng ta nhảy xuống từ mái đình, chậm rãi tiến lại gần hắn: “Con sinh ra đã không có nhiều cảm xúc, mới có thể tham lam lấy cảm xúc của người khác để ăn.”
Ngón tay nàng ta gần như sắp chạm vào khuôn mặt trắng tuyết của hắn, cuối cùng dừng lại trên môi hắn, như muốn ấn ra máu: “Nói cho cùng, ngươi vốn không nên tồn tại trên đời này.”
...
Liên Châu đứt quãng kể lại những gì nàng ta đã chứng kiến, đứa bé trong lòng bỗng khóc òa lên, lúc này nàng ta mới bừng tỉnh từ cơn mơ, cánh tay đong đưa, nhẹ nhàng dỗ dành nó.
Lục Quan Hàn nhìn sườn mặt nàng ta, vẻ mặt phức tạp nói: “Hóa ra, từ khi còn rất nhỏ A Linh đã bắt đầu tu luyện Ngạ quỷ đạo.”
Lục Hoài Dịch gật đầu: “A Hàn, con là bắt yêu sư, nó không phải muội muội của con, con hẳn là biết phải làm gì rồi đấy.”
Lục Quan Hàn rũ mắt, nếu cha đã biết A Linh là giả, tại sao lại không nghi ngờ cả hắn cũng là giả? Chẳng lẽ, mẹ đã làm gì đó?
Ứng Phi Tuyết trong lòng Lục Hoài Dịch lập tức bật khóc nức nở: “Hoài Dịch, A Hàn, hai người đừng làm hại A Linh, con không làm gì sai cả.”
Lục Hoài Dịch ôm bà ấy, mặt đầy đau lòng: “Kẻ kia là yêu quái, không phải là A Linh.”
Ông ấy lạnh lùng nói với Lục Quan Hàn: “A Hàn, nếu con không trừ khử nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị Ngạ quỷ đạo nuốt chửng, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.”
Lục Quan Hàn chấn động mà ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Lục Hoài Dịch cười lạnh: “Ngạ quỷ đạo là một tà thuật cực kỳ tà ác, lấy cơ thể chủ nhân làm vật chứa, hấp thu tất cả ác niệm, bề ngoài nhìn như chủ nhân thao túng Ngạ quỷ, nhưng thực chất là Ngạ quỷ lợi dụng vật chứa để nuôi dưỡng chính mình. Đến khi vật chứa không thể chứa nổi ác niệm nữa, sẽ vỡ tan thành từng mảnh, giống như vị Mục Tông hoàng đế khét tiếng kia, chính vì tu luyện Ngạ quỷ đạo bị phản phệ nên mới qua đời.”
Lục Quan Hàn càng thêm chấn động: “Mục Tông hoàng đế? Không phải ông ta đã tự thiêu mà chết sao?”
Mỉa mai trong mắt Lục Hoài Dịch càng đậm: “Đó chỉ là lời dối trá của hoàng tộc mà thôi, vị Mục Tông hoàng đế kia hoàn toàn không phải chết vì tự thiêu, mà là vì tự gánh chịu hậu quả, hắn ta muốn triệu hồi hồn ma dưới suối vàng làm trận, sau dó dùng Ngạ quỷ đạo để chiêu hồn. Thời gian đó, đêm nào hắn ta cũng triệu nhạc sư thổi khúc gọi hồn trước lầu Đình Chúc, không phải để gọi hồn Gia Dục công chúa, mà là để gọi hồn ma khác.
Kết quả dù hắn ta có là thiên tử, nhưng thân xác vẫn là máu thịt, nào chịu đựng nổi nhiều vong hồn đến vậy, cuối cùng bị Ngạ quỷ đạo phản phệ, khi đó Hoàng hậu nguyên phối của Mục Tông hoàng đế, tự Chiêu Hoa, không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể hạ lệnh đốt lầu Đình Chúc.”
Lục Quan Hàn ngập ngừng nói: “Nhưng chuyện đó đã xảy ra từ 50 năm trước, sao cha lại biết rõ như vậy?”
Lục Hoài Dịch nhìn thật sâu vào mắt hắn: “A Hàn, con có biết tại sao Lục gia chúng ta rõ ràng là bắt yêu sư thế gia, nhưng trong nhà lại thờ tượng Phật, mà không thờ Tam Thanh Tổ Sư không?”
Lục Quan Hàn lắc đầu.
Ông ấy thở dài, đột nhiên nói: “A Hàn, theo cha đi, cha có thứ muốn cho con xem.”
...
Sau khi cùng Tiểu Độc Vật ngắm trăng trên mái nhà cả đêm, đến khi trở lại căn phòng ấm áp lần nữa, Tiêu Diệu Âm phát hiện, chân mình đã giẫm lên tuyết, lúc đó không để ý lắm, giờ thì chân đã tê cứng rồi.
Nàng vội vàng tháo giày ra kiểm tra, chỉ thấy ngón chân mình hơi sưng đỏ, như sắp bị cước.
Tiêu Diệu Âm hoảng sợ, vừa dùng linh khí mát xa cho mình, vừa không khỏi lầm bầm: “Thật là kỳ lạ, cơ thể này không những có kinh nguyệt, mà còn có cả cước, sao mà chẳng có hào quang nữ chính gì hết vậy.”
Nhưng mà nghĩ tới tối hôm qua đã có tiến triển tốt với Tiểu Độc Vật, khóe môi nàng lập tức không nhịn được mà cong lên, nhẹ giọng nói: “Cơ mà, tốt xấu gì quan hệ với Tiểu Độc Vật cũng tốt hơn nhiều rồi, cũng coi như thu hoạch được kha khá.”
Nàng thậm chí còn nhìn thấy một tương lai tươi sáng hoàn thành nhiệm vụ.
Tâm trí thoải mái lên, nàng không nhịn được mà lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, một đầu tóc đen như lông quạ bị đè dưới eo, trở nên rối tung, nàng lại không kìm được mà ngửa mặt lên nhìn màn trướng trên đầu, rồi lại nhớ tới cảm giác chạm vào eo của Tiểu Độc Vật.
Trong lòng thấy hơi là lạ, tuy eo Tiểu Độc Vật khá mảnh, nhưng không biết sao lại có cảm giác không đúng, nàng thử véo eo mình, mới phát hiện ra điểm khác biệt.
Eo Tiểu Độc Vật không mềm như của nàng.
Nàng càng thấy khó hiểu, Tiểu Độc Vật trông yểu điệu yếu ớt như vậy, tại sao ngực lại phẳng, eo lại cứng? Giống hệt như một thiếu niên mảnh khảnh.
Không biết tại sao, nàng lại nghĩ đến Nguyên Xanh Ngọc, trong lòng lập tức không thoải mái, Tiểu Độc Vật và Nguyên Xanh Ngọc rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao nàng lại cảm thấy họ giống nhau đến vậy?
Nàng luôn suy nghĩ lan man, thế nhưng lại không nhịn được mà tưởng tượng, nếu một “nữ phụ độc ác” như Tiểu Độc Vật, khi thích ai đó, không biết sẽ thế nào nhỉ?
Có phải sẽ là kiểu bệnh kiều không chiếm được thì gϊếŧ không?
Đang miên man suy nghĩ đến lợi hại, bỗng nghe thấy tiếng gõ mõ, nàng lại giật mình bật dậy khỏi giường.
Không được, không thể vui mừng quá sớm, phó bản này vẫn chưa kết thúc. Lục sư huynh còn đặc biệt dặn dò nàng, phải chú ý đến Cẩm Nô, nàng tuyệt đối không được lơ là.
Tối qua ở cùng Tiểu Độc Vật, nàng không mặc áo ngoài, chỉ vội khoác tạm một chiếc áo choàng, lúc này mới nhận ra trang phục mình không chỉnh tề, nàng cởϊ áσ choàng ra, tiện tay lấy bộ quần áo trong túi quần áo, đang chuẩn bị thay.
Áo chỉ mới cởi đến nửa vai, lại nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Sư tỷ.”
Tiêu Diệu Âm lập tức quay đầu lại, trên mặt giống như rất vui mừng, đỏ bừng lên: “Lục sư muội, có chuyện gì vậy?”
Tầm mắt Lục Quan Linh lướt qua mặt nàng, hàng mi hơi rũ xuống, nhanh chóng lướt qua xương quai xanh cùng đôi “bồ câu” non nớt của nàng bị lộ ra, hắn nói: “Ta có thứ muốn đưa cho tỷ.”
Hửm? Tiểu Độc Vật cũng sẽ tặng quà cho nàng ư?
Tiêu Diệu Âm lập tức vừa mừng vừa sợ, theo bản năng bắt lấy tay áo hắn, đôi mắt hổ phách khẽ cong: “Gì vậy? Mau cho ta xem xem.”
Nàng nhìn sâu vào đáy mắt hắn.
Vì thế, đôi “bồ câu” trắng sáng như tuyết kia cứ dao động trước mắt hắn, hắn cảm thấy hơi thở của mình bỗng vô duyên vô cớ trở nên hỗn loạn, ánh mắt dường như không thể tránh được, bất giác trượt vào vạt áo mở ra của nàng, rồi lại như một con rắn trơn tuột, nhanh chóng trốn đi .
Trong xương cốt hắn vẫn là người kiêu ngạo, không muốn để bản thân bị chi phối bởi du͙© vọиɠ.
Huống hồ, nhẫn nại dễ dàng hơn chiếm hữu nhiều, cũng khiến hắn cảm thấy an toàn hơn.
Lục Quan Linh khắc chế, tay đưa ra thứ giấu sau lưng, giọng nói có vẻ buồn bực: “Chính là cái này.”
Tiêu Diệu Âm nhìn thấy, trong tay hắn là một đôi giày da dê cao đến mắt cá chân, lập tức không thể tin nổi, ôm tay áo hắn: “Lục sư muội, đây là tặng cho ta sao?”
“Ừm.” Ánh mắt hắn không tự chủ mà dao động, hơi gượng gạo nói: “Trước đây ở Ngạ quỷ đạo, ta đã hứa với sư tỷ, ta sẽ bồi thường cho tỷ y phục và giày, mấy bộ váy áo dệt từ chỉ vàng và minh châu ta chưa tìm được, nhưng đôi giày da dê thì vẫn phải có.”
Tiêu Diệu Âm có chút xấu hổ: “Lục sư muội, khi đó do tức giận ta mới nói vậy, đùa muội thôi, váy áo dệt từ chỉ vàng và minh châu thì thôi đi, nhưng đôi giày da dê này ta sẽ không khách khí đâu, đúng lúc, hiện tại ta đang cần đây, Lục sư muội thật là tri kỷ, đúng kiểu đưa than ngày tuyết nha.”
Nói rồi, nàng không hề cố kỵ mà duỗi bàn chân trắng nõn từ dưới chân váy ra, nâng lên, ý là cho hắn xem: “Muội nhìn xem, ta thật là thảm, chỉ qua một đêm, mà chân ta đã sưng phồng đến mức sắp bị cước rồi đây này.”
Lục Quan Linh rũ mắt nhìn đôi chân trần trụi và ngón chân nhỏ xinh của thiếu nữ, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng dâng lên, cổ hắn như bị dây thừng trói chặt lấy, không thể thốt nên lời.
Tiêu Diệu Âm vốn không mong đợi hắn nói gì thêm, liếc nhìn hắn một cái, rồi quay lưng lại tiếp tục cởi y phục, nàng nghĩ, dù sao Tiểu Độc Vật cũng là con gái, bản thân mình không phải là người cổ đại thực sự, cũng chẳng cần thiết phải cố ý né tránh nàng ta, bằng không lỡ như làm Tiểu Độc Vật nhạy cảm nghĩ rằng mình ghét bỏ nàng ta, vậy thì không tốt.
Lục Quan Linh nhìn thấy y phục trên người nàng dần trượt xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết, mí mắt hắn bỗng nhiên giật mạnh.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn lại không chịu thua mà nghĩ, tại sao hắn phải tránh đi?
Vì vậy, hắn cố chấp nhìn chằm chằm vào lưng nàng, trong đôi mắt đen láy, như lắng đọng thứ cảm xúc không biết tên, tựa như màu đen được cô đọng từ muôn vàn sắc thái, diễm lệ như một viên bảo thạch.
Ma xui quỷ khiến, tay hắn bỗng nhiên vươn tới lưng nàng, thay nàng tiếp được chiếc áo sắp trượt xuống đến thắt lưng.
Lúc eo Tiêu Diệu Âm bị chạm vào, cơ thể nàng rùng mình theo bản năng, nàng ngạc nhiên quay đầu lại, giọng nói không tự chủ mà trở nên mềm mại, ánh mắt nửa như mơ màng nửa như kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Lục sư muội, lại có chuyện gì sao?”
Hắn chăm chú nhìn vào sườn mặt của nàng, màu đen trong mắt tối dần, bàn tay lại lơ đãng chạm vào nàng qua lớp y phục, hắn hỏi: “Sư tỷ không thử xem giày có vừa chân không sao?”
Nàng ngại ngùng không muốn làm hắn thất vọng, vội nói: “À, được, ta sẽ thử ngay bây giờ.”
Nàng chỉnh lại y phục, đang chuẩn bị thử giày, lại nhìn thấy Lục Quan Linh bỗng quỳ xuống, cầm lấy cổ chân nàng, trong chớp mắt, nàng lại nhớ đến đêm hôm đó, hoảng hốt muốn rụt chân lại, giọng nói hoảng loạn: “Lục sư muội, muội làm gì đấy?”
Lục Quan Linh nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi trắng vừa mảnh vừa dài, tựa như dệt nên một tấm lưới dịu dàng trong ánh mắt, nhốt người ta vào trong một không gian không lối thoát.
Tiêu Diệu Âm cảm giác được tim mình đập có hơi nhanh, gần như thất thố.
Lục Quan Linh cũng nghe thấy, trong lòng hắn bỗng thấy thỏa mãn, không phải niềm vui vì đau đớn, cũng không phải kɧoáı ©ảʍ ác liệt khi khinh nhờn nàng.
Hắn nửa quỳ bên chân nàng, tựa như một con cò trắng ngoan ngoãn, cái đầu cao ngạo cúi xuống, nét mặt đầy thành kính, không hề mang theo nửa phần xúc phạm, lại tựa như mang theo một tia làm nũng mong nàng rủ lòng thương.
Hắn nhìn nàng: “Sư tỷ, để ta giúp tỷ mang giày, được không?”