“Anh đồng ý thật sao?” Sau khi vui mừng quá đỗi, Tôn Lan Thục không dám tin hỏi lại.
Hạ Minh Trầm nhìn Tiêu Mặc phía sau, dặn dò: “Soạn ngay một bản hợp đồng, rồi đưa cho bà ta một tấm chi phiếu.”
Đồng tử Tôn Lan Thục co rút, niềm vui đến quá nhanh khiến bà ta trở tay không kịp.
Hạ Minh Trầm thật sự đồng ý sao?
Hơn nữa còn đưa cho bà ta một tấm chi phiếu, nếu bà ta điền chín số 0 lên đó, chẳng lẽ Hạ Minh Trầm thật sự sẽ đưa cho bà ta sao?
Tiêu Mặc làm việc rất hiệu quả, Tôn Lan Thục rất nhanh đã nhận được hợp đồng có chữ ký của Hạ Minh Trầm, bà ta thở hổn hển, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tấm chi phiếu chưa được điền số tiền, sợ làm nhăn nó.
Tôn Lan Thục không tẩy não thành công Tiêu Mặc, ngược lại còn bị Tiêu Mặc thuyết phục.
Tiêu Mặc nói, trong tay Hạ Minh Trầm đang nắm giữ bằng chứng bà ta ngược đãi Hạ Sanh, tội danh của bà ta đã được xác thực, cho dù có cãi chày cãi cối thế nào cũng chỉ là giãy giụa vô ích, dù sao cũng phải ngồi tù, chi bằng trước khi vào tù khai báo ra kẻ chủ mưu, đợi sau khi ra tù, còn có thể dùng số tiền đổi được để an hưởng tuổi già.
Bao nhiêu năm qua, Hạ Minh Duệ đối xử với bà ta quả thật không tệ, nhưng những thứ Hạ Minh Duệ cho bà ta, kém xa những thứ Hạ Minh Trầm cho.
Lời Tiêu Mặc nói rất có lý, cũng là lựa chọn mà đa số mọi người đều sẽ làm.
Người chết vì tiền, chim chết vì miếng mồi ngon, không thể trách bà ta được.
“Người bảo tôi dạy hư Hạ Sanh là anh trai của anh, Hạ Minh Duệ…”
Mí mắt Hạ Minh Trầm giật giật, nụ cười trên môi vụt tắt, ánh mắt lạnh lẽo khiến da đầu Tôn Lan Thục tê rần, bà ta run rẩy không dám nói tiếp.
“Tiếp tục.” Hạ Minh Trầm chậm rãi siết chặt tay, những ngón tay đan vào nhau ma sát, đau đến nhức xương, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh như cũ.
Tôn Lan Thục né tránh ánh mắt u ám của Hạ Minh Trầm, run rẩy nói: “Hạ, Hạ Minh Duệ nói, anh đã cướp đi sự quan tâm của ba anh ta, một nửa tài sản của nhà họ Hạ, anh ta không thể trơ mắt nhìn tài sản của nhà họ Hạ rơi vào tay một người không có quan hệ huyết thống của nhà họ Hạ…”
Tôn Lan Thục bị Tiêu Mặc đưa đến đồn cảnh sát, Hạ Minh Trầm một mình ngồi trong thư phòng tiêu hóa sự thật vừa biết được.
Thực ra Hạ Minh Trầm đã mơ hồ đoán được kẻ chủ mưu là ai, chỉ là anh luôn tự lừa dối bản thân, xóa bỏ đáp án này.
Trong ấn tượng của anh, Hạ Minh Duệ luôn đối xử với anh rất ôn hòa, nhẫn nại.
Mặc dù sau khi trưởng thành, Hạ Minh Duệ không còn thân thiết với anh như trước, nhưng anh vẫn luôn nhớ Hạ Minh Duệ cũng từng đối xử tốt với anh.
Lấy lý do nghe có vẻ đường hoàng như vậy, Hạ Minh Duệ chẳng qua là vì dã tâm của chính mình, lấy đứa trẻ như Hạ Sanh ra làm cái cớ mà thôi.
Đầu anh vẫn đau như búa bổ, Hạ Minh Trầm thở hắt ra một hơi, sự bực bội tích tụ trong lòng vẫn không thể nào dễ dàng tan biến.
-
Sau khi khai báo toàn bộ sự việc, Tôn Lan Thục bị Tiêu Mặc đưa ra khỏi biệt thự, tấm chi phiếu và hợp đồng mà bà ta nắm chặt trong tay cũng bị Tiêu Mặc cướp lấy, xé nát ngay trước mặt bà ta.
Tôn Lan Thục ngây người, bà ta còn đang nghĩ xem nên điền mấy số 0 lên tấm chi phiếu, vậy mà bất động sản, tài sản, tương lai của con trai và cháu trai bà ta đã bị Tiêu Mặc dễ dàng xé nát như vậy.
Để trả thù việc bị Tôn Lan Thục làm ồn đến nhức đầu, cũng là để cho Tôn Lan Thục thêm đau khổ, trợ lý Tiêu mỉm cười, giọng điệu vô cùng giả tạo: “Xin lỗi bà nhé, sếp của tôi chỉ đùa với bà một chút thôi, chẳng lẽ bà lại tin thật sao?”