Chẳng lẽ…
Tôi bỗng nhiên cả kinh, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ đây là mộ phần của ông nội tôi?
Sinh thời bà nội tôi từng nói, ông nội là bị bệnh mà qua đời, nhưng tôi nhớ rõ lúc còn nhỏ có một lần thôn trưởng quy hoạch đồng ruộng, muốn cho mấy hộ trong thôn chúng tôi đem mồ dời đi.
Lúc ấy mọi người từ mồ đào ra đều là quan tài, có vài quan tài tương đối tốt, có vài quan tài mục nát tương đối nghiêm trọng. Nhưng phần mộ của ông nội tôi đào ra lại không phải là quan tài mà là một hũ tro cốt.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, ngây ngốc hỏi bố tôi: “Tại sao quan tài của ông nội con lại nhỏ như vậy a?”
Lúc ấy bố tôi vuốt tôi đầu nói: “Đó là hũ tro cốt.”
Cái từ “Hũ tro cốt” này, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi nghe được, lúc ấy cảm thấy rất có ý tứ, nhìn nhà người khác dùng xe đẩy lôi kéo quan tài rất lao lực, nhà tôi chỉ ôm một cái hộp nhỏ liền dời đi rồi phần mộ.
Nhưng là!
Đặt ở hiện tại nghĩ lại liền không quá thích hợp.
Vì sao?
Người sống ở thành thị từ nhỏ thì chuyện này không có gì không thích hợp cả. Nhưng ở nông thôn, vùng núi ngày đó giao thông không thuận lợi, một số địa phương kinh tế không tốt, đa số người nhà sau khi chết đều là không hỏa tàng.
Đều là mặc vào liễm bào, đặt ở trong quan tài hạ táng, lúc ấy, làng trên xóm dưới là không có người nguyện ý hoả táng, người nhà tôi tư tưởng cũng rất truyền thống, đặc biệt là bố tôi, cùng tôi một dạng, đều là cứng đầu, bướng bỉnh.
Khi còn nhỏ bà nội tôi cũng không ít đánh bố tôi.
Suy nghĩ trở lại hiện tại, tôi nhìn chằm chằm mảnh trúc trước mộ trước mặt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp?”
Nhìn sang bên cạnh, mèo hoa không biết đã biến thành Tô Trinh khi nào, nàng vỗ bả vai tôi, nói:
“A Bố, ta là lúc đi ra trinh sát, vô tình phát hiện, ta nghe ngươi nói qua, Nhị gia ngươi gọi là Lưu Long Hải, cho nên tôi liền kêu ngươi đến xem.”
Người Trung Quốc đặt tên, trong nhà nếu là có huynh đệ tỷ muội, đặt tên bình thường đều tương đối có quy luật.
Tỷ như Trương Tiểu Tam, Trương Tiểu Tứ, Trương Tiểu Ngũ.
Hơi chút có chút văn hóa, tỷ như tằng tổ phụ của tôi ở thời kỳ Vãn Tình là tiên sinh dạy học, xem như là người có chút văn hóa, lúc đặt tên con chính là Lưu Long Sơn, Lưu Long Hải.
Tô Trinh nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta đào lên nhìn xem?”
Tôi sửng sốt, nói: “Này không tốt lắm đâu? Dù sao cũng là phần mộ người ta, chúng ta đây là trộm mồ quật mộ a.”
Tô Trinh nghĩ nghĩ, nói: “A Bố, nói thật cho ngươi biết đi, có một việc, ta vẫn luôn nghĩ tới hiện tại, bất quá cũng không dám trăm phần trăm khẳng định.”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước chúng ta đi Bắc Cương, Ô Lực Hãn từng hô qua một câu Lưu tiên sinh, nhưng mà lại bị Nhị gia lập tức đem ngón tay đặt ở bên miệng ngăn lại, từ đó về sau, hai người bọn họ vẫn luôn lấy lão bằng hữu xưng hô, Ô Lực Hãn lại không gọi qua Lưu tiên sinh, ngươi còn nhớ không?”
Tô Trinh ở trong màn mưa nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu, nói: “Nhớ rõ, ta lúc ấy trong lòng còn nghĩ, nguyên lai Nhị gia cùng ta giống nhau, đều họ Lưu a.”
“Lúc ngươi gặp được Nhị gia, so gặp được Lão Tổ và ta sớm hơn, nhưng mà ta có thể nhìn ra được Nhị gia đối với ngươi là rất tốt, điểm này là không giả, ta vẫn luôn nghĩ không rõ vấn đề, chính là vô duyên cớ vô cớ một người vì cái gì sẽ đối với ngươi tốt như vậy? Theo khắp nơi lấy mạng ra giúp ngươi?”
Tô Trinh nói ra nghi hoặc trong lòng.
Tôi còn không có kịp nói chuyện, Tô Trinh liền nói: “Cho nên ta ra trinh sát, phát hiện phần mộ này liền nói cho ngươi, muốn cho ngươi đến xem.”
Trước khi tới Tây Song Bản Nạp, tôi đã từng hỏi qua Nhị gia về Thông Thiên Phù Đồ.
Nhị gia nói hắn có một ít lão bằng hữu, cũng nhận thức một ít lão tiền bối, đã từng có người tới nơi này, sau đó Nhị gia trả lại cho tôi một cái chuyện xưa, chuyện lão tiền bối rớt tai tai.
Lúc gặp được tam nhĩ trận, là Nhị gia cao giọng kêu gọi để chúng tôi nhanh lên lui ra, hắn như thế nào biết tam nhĩ trận rất nguy hiểm?
Trong lòng tôi bỗng nhiên cả kinh, cả người đều nổi lên một tầng nổi da gà, chẳng lẽ lão tiền bối trong miệng Nhị gia kể kỳ thật căn bản không tồn tại?
Người ở tại nhà dân tộc Thái, đốt đèn l*иg tiến vào rừng nguyên thủy Tây Song Bản Nạp, lỗ tai rơi xuống cuối cùng lại nối liền lại, không phải ai khác mà chính là Nhị gia!?
Đầu tôi có chút rối loạn, tôi thật sự có chút rối loạn. Tôi không biết nên đi suy tư chuyện này như thế nào.
Nhị gia nói qua, chỉ cần có người ở sau lưng nói xấu Đế Thực Vương, bị Đế Thực Vương nghe được, lỗ tai liền sẽ rơi xuống. Mọi người đều không cho là đúng, nhưng Nhị gia lại phi thường tin theo, tôi một khi nói xấu Đế Thực Vương, Nhị gia liền trừng mắt nhìn tôi.
Nhị gia vì cái gì sợ hãi Đế Thực Vương nguyền rủa như vậy? Tôi suy nghĩ, có lẽ thật sự lão tiền bối kia chính là bản nhân Nhị gia, có lẽ bởi vì hắn đã từng rớt tai, cho nên, hắn mới sợ hãi Đế Thực Vương nguyền rủa!
“Đào!”
Tôi ra lệnh một tiếng, trực tiếp từ trên người rút ra trường đao cùng chủy thủ, Tô Trinh và tôi mỗi người một kiện, nhắm ngay phần mộ gò đất liền đào lên.
Mưa, tí tách tí tách rơi, không bao lâu quần áo khô ráo của chúng tôi liền hoàn toàn ướt đẫm, đào xuống sâu hai mét mới phát hiện một mảnh chiếu rách nát, bọc một khối thi thể.
Thi thể không có mùi thối, một mặt là trời mưa, áp chế mùi vị bên trong phần mộ, về mặt khác có thể là thi cốt chôn đã lâu, thân thể sớm đã phân hủy xong. Dù sao cũng là phần mộ từ năm 1986.
Tô Trinh cùng tôi liếc nhau, tôi khonong chút chần chờ, trực tiếp xốc lên manh chiếu rách nát, lộ ra thi cốt bên trong.
Thi cốt này đã biến thành màu đen, hư thối đặc biệt nghiêm trọng, tôi căn bản là vô pháp phân biệt rốt cuộc hắn là ai.
Tôi nói: “Tô Trinh, ta nhớ rõ trước kia xem TV, có một loại phương pháp gọi là lấy máu nhận thân, nếu máu có thể thẩm thấu đi vào, thuyết minh chúng ta có quan hệ huyết thống, đây là thật không?”
Loại này biện pháp nếu là thật, tôi nhất định phải thử xem.
Tô Trinh khịt mũi nói: “Kia đều là gạt người, không có một chút căn cứ.”
Kia hiện tại chính là hoàn toàn không có cách nào phân biệt thi cốt này là ai, tôi cẩn thận tìm kiếm xung quanh thi cốt, cũng không phát hiện bất cứ thứ gì khác, có thể nói, trừ bỏ một khối thi cốt cùng hư thối quần áo, khác căn bản là tìm không thấy gì.
Tôi không thể xác định đây có phải là ông nội của tôi hay không, chỉ từ một khối thi cốt tới nói, cho dù là cao thủ am hiểu nhiều bí thuật, phỏng chừng cũng vô pháp phân biệt.
Đang muốn từ trong phần mộ nhảy lên, trong đầu tôi tôi trung xẹt qua một tia chớp, đột nhiên vỗ tay một cái nói: “Đúng rồi, sao ta có thể quên y học hiện đại đây? DNA!”
Nghĩ tới chuyện này, tôi lập tức khom lưng, đầu tiên là đối với thi cốt bái ba bái, sau đó cung kính nói: “Tiền bối, tôi không biết ngài có phải hay không ông nội của tôi, để làm rõ vấn đề này, tôi tạm thời lấy đi một khối xương của ngài, về sau có cơ hội tôi nhất định sẽ trả trở về, nếu như ngài là ông nội của tôi, tôi nhất định sẽ mang đi thi cốt ngài, hảo hảo an táng.”
Dứt lời, tôi nhặt lên một khối xương ngón tay, đại khái chỉ lớn như một hột đậu phộng, nhưng bên trong DNA khẳng định vẫn luôn tồn tại, liền vậy là đủ rồi.
Thu xương cốt xong, tôi mới nhảy ra hố mồ, bỗng nhiên thoáng nhìn trong lùm cây nơi xa như là sáng lên một chút ánh đèn.
“Ai!” Tôi bạo rống một tiếng, đứng lên liền đuổi tới, Tô Trinh cả kinh, ánh mắt hướng tới phương hướng tôi truy đuổi nhìn lại, cũng vội vàng đuổi theo ở phía sau tôi.
Lúc này, tôi đã có kinh nghiệm, lúc truy đuổi cố ý hướng tới dấu chân trên mặt đất liếc mắt một cái. Bởi vì trời vẫn luôn mưa, cho nên trên mặt đất lầy lội bất kham, đi một bước chạy một bước, đều sẽ dẫm ra một cái dấu chân.
Dựa theo dấu chân trên mặt đất, đây tuyệt đối là một nam nhân! Bởi vì tạo hình cùng lớn nhỏ giày nam nữ là bất đồng, hơn nữa khác nhau rất lớn.
Cứ như vậy một hơi truy đuổi tới rồi phụ cận nhà sàn, dấu chân kia liền biến mất ở cầu thang đi lên tầng trên nhà sàn.
Trong lòng tôi cả kinh, thầm nói Quỷ Vương phân phó đúng! Trong những người chúng tôi quả nhiên có một cái là giả!
Bởi vì vọt vào nhà sàn, đã nói lên người kia chính là người trong nhóm chúng tôi, nếu là người một nhà, vì cái gì muốn theo dõi tôi đâu? Vừa rồi lúc tôi đào mồ, hắn hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi tới.
Lúc tôi phát hiện hắn, hắn còn vội vàng bỏ chạy, đây không phải nói trong lòng hắn có quỷ?
Tô Trinh và tôi nhỏ giọng lên lầu, trên thang trúc còn có một ít dấu chân lầy lội, nhưng tới cửa, liền phát hiện giày của mọi người đều chỉnh tề bày ở cửa, hơn nữa, trên mỗi một đôi giày đều có đại lượng nước bùn.
“Người này thật giảo hoạt, thế nhưng để giày mọi người đều bôi lên nước bùn!” Tôi cắn răng, nhỏ giọng nói.
Tô Trinh đang không biết nói cái gì, bỗng nhiên bên trong tiếng của tên mập truyền đến:
“Ngô… Lại đến một mâm thịt kho tàu…”
Chẳng lẽ là hắn?