Cánh tay Cố Diệp vươn ra rồi dừng lại ở không trung: ...
Sao hắn luôn gặp phải mấy chuyện như này thế!!!
Không khí xấu hổ nhanh chóng lan tràn khắp phòng.
Cả hai người Cố Diệp và Khương Cốc Vũ đều ngây ngốc, có ai nghĩ sẽ đến chuyện hài hước này sẽ phát sinh đâu?
Khương Cốc Vũ không chỉ bị xé rách quần áo, mà mũ trên đầu cũng rơi xuống đất, trên mặt lộ ra nốt ruồi màu đỏ chu sa ở giữa hai chân mày, thân phận của y đã lộ rõ.
"Xin lỗi!”
Cố Diệp nhìn da thịt nõn nà trước mắt, nhanh chóng xoay lưng lại, đưa lưng về phía y nói lời xin lỗi.
Không phải hắn không lịch sự, không phong độ nên không đỡ y mà ở thời đại này địa vị của nữ nhi và ca nhi tương đương nhau, thọ thọ bất tương thân, quần áo của đối phương đều bị hắn làm hư. Nếu hắn còn đi qua, ở cổ đại chính là giở trò lưu manh.
"Không, không sao cả…”
Khuôn mặt Khương Cốc Vũ đỏ bừng lên, nhanh tay che lại những chỗ quần áo bị rách, cố gắng đứng lên. Trong lòng y cảm thấy túng quẫn không thôi, tự bực tức bản thân hôm nay bản thân quá vô tâm.
Chỉ đi đường thôi cũng không vững mà còn ngã xuống, cái này không nói mà ngay cả danh tính bản thân cũng bị lộ, còn bị người khác nhìn thấy, chẳng lẽ khi ra đường y lại là Thần xui xẻo chuyển thế?
Mà đôi khi gặp xui xẻo, chỉ uống một ngụm nước thôi cũng bị sặc.
Không để Khương Cốc Vũ nghĩ nhiều, sau đó không thể kiềm nén tiếng hô đau.
“A ——”
Cái chân vừa mới té ngã của y bị bong gân.
"Khương công tử, ngươi sao vậy?”
Mặc Thư đang đứng canh cửa cũng bị tiếng động này thu hút đi đến, nghe được tiếng kêu thảm thiết của công tử nhà mình thì còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy cửa chạy vào.
"Công tử, người…”
Giọng nói kinh hoảng của Mặc Thư đột ngột im bặt, vẻ mặt đầy vẻ khϊếp sợ.
Bởi vì từ góc độ của hắn, ngay giờ phút này hắn thấy Cố Diệp đang ngồi xổm bên cạnh Khương Cốc Vũ, đang cúi đầu khom lưng, đưa tay làm động tác kiểm tra vết thương, nhìn giống như đang ôm hôn mỹ nhân.
Mà Khương Cốc Vũ đau chân đang chống hai tay trên mặt đất, quần áo trên người bị rách toang để lộ ra bả vai và khuôn ngực trắng nõn, nhìn giống như đang mời gọi…
Trong trường hợp này, đúng là không thể làm người ta dừng suy nghĩ lung tung.
"Xin, xin lỗi công tử, ta… ta đi ra ngoài liền đây.”
Không có gì bất ngờ, Mặc Thư đã hiểu sai, khuôn mặt và cần cổ đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Hơn nữa hắn còn nghiêm túc đứng canh ngoài cửa, nhằm đề phòng có người ngoài đến đây rồi phát hiện ra.
Tuy rằng chuyện này quá hoang đường…
Nhưng mọi chuyện hiện ra trước mắt, hắn ta là thị vệ bên cạnh công tử, đương nhiên hắn muốn toàn tâm toàn lực che giấu giúp công tử.
Dù sao thì trước đến giờ, vận mệnh của chủ nhân và người hầu luôn cột chặt vào nhau.
Nhưng không ngờ đến người tri thư đạt lý như công tử nhà hắn lại có thể làm ra loại việc khác người này. Tất cả đều do Nhị tiểu thư phá hoại hôn sự của công tử, làm cho công tử gấp gáp biến thành dạng người này.
Mặc Thư đỏ mặt suy nghĩ, lại sốt ruột lo lắng.
Mà trong phòng.
Cố Diệp và Khương Cốc Vũ ngoại trừ thấy xấu hổ mà còn thấy bản thân như mất hết mặt mũi. Cho dù là người có da mặt dày như Cố Diệp cũng hơi ửng đỏ lên.
Đây đúng thật là một hiểu lầm lớn!
“Thực xin lỗi Khương công tử, là do Cố mỗ đã mạo phạm ngươi. Ngươi yên tâm, việc vừa rồi Cố mỗ chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không tiếc lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ, nếu làm sai lời sẽ bị thiên lôi đánh chết “
Cố Diệp lúng túng lui về phía sau, xoay người nói xin lỗi lần nữa, còn bảo đảm sẽ không nói lung tung.