“Sau đó, Chu gia thuận đà mượn cớ hành vi xấu đó của ta, trước mặt mọi người tỏ thái độ chấm dứt hôn ước của bọn ta.”
“Bằng chứng của bọn chúng vô cùng xác thực, ta lại không có bằng chứng nào để chứng minh bản thân mình trong sạch cả...”
“Lúc ấy thiên kim huyện lệnh cũng có mặt ở đấy, vẫn luôn nói đỡ một phía cho Chu gia, cho dù có nhìn ra những sự mờ ám, cũng không có khả năng giúp ta mà đắc tội với huyện lệnh.”
Cố tiểu đệ vô cùng tức giận vội la lên.
“Trước khi trở về, chính miệng Chu Lục Mai đích thân cảnh cáo ta, nói nàng ta đang trèo lên cao, sắp sửa gả vào nhà quan viên, nên phải đẩy ta ra thành tâm điểm của những lời nói ác ý này, nếu không cả nhà chúng ta đều sẽ bị hại!”
Đây không phải là đối phương tự cao tự đại, mà đó là sự thật, thời xưa cổ đại thật sự dân không có quyền gì cả, nếu không sẽ không có câu nói - dân cũng không khả năng đối đầu với quan.
Cố gia nghe xong mà tức giận đến phát run cả người.
Thật không nghĩ rằng những gương mặt tươi cười của người nhà Chu gia, tiểu thư Chu hay thẹn thùng và lễ phép, lại là loại người có tâm địa rắn rết như vậy.
Còn có thiên kim huyện lệnh kia nữa, không phải nghe đồn rất là có học thức, lương thiện hào phóng sao?
Rõ ràng chỉ là một người không biết phân biệt đúng sai.
Hai hốc mắt Cố tiểu đệ đỏ bừng, có chút nản lòng nói: "Tứ ca, ta không có chứng cứ, bọn họ biết ta có danh tiếng trên người, đã như vậy còn dám tính kế ta, nhất định đã tính kế rất tốt và chuẩn bị vẹn toàn.”
“Nhìn vẻ mặt của thiên kim huyện lệnh lúc đó, chắc hẳn là đã biết nội tình, thế mà, nàng ta còn ra mặt nói giúp cho Chu gia, rõ ràng là đang cho Chu gia chỗ dựa.”
“Đối phương là thiên kim huyện lệnh, còn nghe nói là sắp gả cho hoàng tử kinh thành làm trắc phi, chúng ta căn bản không thể đắc tội được...”
Đây là lấy quyền lực để đàn áp người khác.
Chỉ là…
Trắc phi?
Cố Diệp có vẻ sửng sốt khi nghe đến việc này.
Bởi vì những điều này rất khác với những gì trong cốt truyện mà hắn đã đọc, hắn nhớ rằng trong sách, nữ chủ gả cho nam chủ, rõ ràng vào cửa chỉ là một danh phận Thứ phi.
Vào triều Đại Tấn, hậu viện của hoàng tử có các thứ bậc địa vị là: Hoàng tử phi, Trắc phi, Thứ phi, Thị thϊếp.
Nữ chủ chỉ là nữ nhi cỏn con của một huyện lệnh nhỏ, căn bản không có tư cách làm Trắc phi của hoàng tử, sắc đẹp cũng không đủ để khiến nam chính mê mẩn đến mụ mị đầu óc.
Kết quả hiện tại thế nhưng lại là Trắc phi, thật là một sự khác biệt với cốt truyện quá sức.
Hình như nữ chủ này có cái gì đó không ổn…
Cố Diệp ở trong lòng có vài suy đoán, nhưng vẫn cần phải kiểm chứng một chút.
“Vậy lỡ như có người chống lưng thì sao? Chúng ta và Chu gia đã kết thành mối thù, lần này chúng ta dù nuốt cơn giận vào không truy cứu chuyện này, cuộc sống hàng ngày về sau cũng sẽ không dễ dàng.”
“Chân trần không sợ đi giày, cùng với tương lai vẫn luôn bị chèn ép, cuộc sống sinh hoạt khốn khổ, không bằng liều mạng một lần, khiến cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn.”
“Cha mẹ, hai người chăm sóc Cố tiểu đệ thật tốt, đợi đại phu tới, trước tiên hãy để đại phu kê thuốc và băng bó, ổn định tinh thần, không cần di chuyển loạn.”
“Con sẽ đi đến huyện thành để thăm hỏi tin tức, thuận tiện tìm đại phu về chuyên môn nối xương, không đến mức vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không dùng đến biện pháp cuối cùng, không thể cắt chân của tiểu đệ được, nếu không, tiểu đệ sẽ phải nằm trên giường cả đời.”
Nói xong.
Cố Diệp không cho người Cố gia cơ hội kịp phản bác lại, hắn xoay người trực tiếp đi ra cửa, sắc mặt lạnh lùng đi đến huyện thành.
Chu gia đáng chết, nữ chủ đáng chết.
Nếu đã không để cho hắn có cuộc sống an lành, đám người kia cũng đừng mong sống yên ổn!