Cố Nhân khóc lóc nói ra hết mọi chuyện, không ngừng hối hận.
Người Cố gia nghe được chân tướng, lần nữa như thấy sét đánh ngang tai.
Bởi vì Chu Lục Mai không phải người nào khác, là vị hôn thê của Cố tiểu đệ!
“Chu gia, Chu gia thật tàn nhẫn, độc phụ, đúng là độc phụ…”
Cố mẫu tức giận quá độ, vừa khóc vừa mắng to.
Cố phụ cũng không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, phun ra một búng máu tươi.
Cũng không thể trách năng lực chịu đựng của Cố phụ quá thấp, mà thật ra là vì chuyện hôn sự này do ông làm chủ, giờ phút này, Cố phụ cảm thấy chính bản thân mình đã hại nhi tử.
Mấy năm trước.
Lúc Cố phụ đi Huyện thành, trên đường đi ông cứu được một người thương nhân đang bị đám sơn phỉ đánh cướp.
Đối phương tự xưng là Chu lão gia, là chủ tiệm vải ở Huyện thành, biết được Cố tiểu hệ là người có thiên phú học hành, sau đó lấy cớ là muốn báo ân, nguyện ý kết thành thông gia với Cố gia.
Thật ra Cố phụ cũng không định đồng ý, cảm thấy nhà mình quá nghèo, sợ là không xứng với họ.
Tuy rằng Chu gia chỉ kinh doanh một tiệm vải nho nhỏ, nhưng nữ nhi của họ cũng là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng kỹ càng, mà Cố gia lại là một nhà làm nông bần hàn.
Nhưng lúc ấy do Chu lão gia cực lực khuyên bảo, mà Chu Lục Mai cũng không phản đối, biểu hiện vừa thẹn thùng vừa thành khẩn.
Thế nên, Cố phun dò hỏi ý kiến nhi tử, sau khi Cố tiểu đệ cũng đồng ý, hai nhà nhanh chóng định ra hôn ước, năm nay chỉ chờ Cố tiểu đệ thi tú tài xong sẽ đãi rượu thành thân…
Ai ngờ, bây giờ Chu gia lại hãm hại bọn họ như thế!
Bên cạnh là Lí Chính đến giúp đỡ, mấy người trong thôn nghe được toàn bộ câu chuyện cũng phẫn hận như hệt Cố gia.
Nhân phẩm người nhà họ Cố thế nào bọn họ đều biết rõ, đương nhiên tin tưởng lời nói của Cố tiểu đệ.
Nhưng có tức giận đến mấy, hận thì cũng làm được gì?
Chu gia không chỉ có tiền, mà còn kết giao với lệnh thiên kim nhà Huyện lệnh, cho dù có tiền thì bá tánh bình thường như họ biết đấu thế nào.
Lí Chính thở dài an ủi: "Lão Cố, việc đã đến nước này, người không thể tức giận rồi hại thân thể, trong nhà vẫn còn cần người chống đỡ.”
Mặt khác, người trong thôn cũng nói: "Đúng vậy, lão Cố đừng tức giận, chờ đại phu ở Huyện thành đến đây xem xét chân của Tiểu Ngũ, dưỡng thương thật tốt đã, bây giờ không phải lúc để tức giận, người phải bảo trọng…”
Mọi người tranh nhau mở miệng trấn an.
Tình cảnh của Cố gia bây giờ quá mức bi thảm.
__
Về phần Cố Diệp, sau khi nghe Cố tiểu đệ kể lại, trong lòng hắn nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Bởi vì hắn phát hiện bản thân mình không chỉ trùng sinh, mà còn xuyên sách!
Mà hắn có thể nhận ra chuyện này cũng ít nhiều nhờ hắn có tinh thần thể hệ dị năng, trí nhớ cũng rất tốt.
Cố Diệp nhớ rõ, đời trước, sau khi mạt thế, hắn vô tình đọc qua một cuốn tiểu thuyết, bởi vì thế giới này giả thiết có ba loại giới tính, cho nên hắn mới tò mò nhìn xem.
Nội dung trong đó hắn không nhớ rõ, đại khái được tổng kết xuống là: Một nữ nhân tâm cơ xuyên sách, xuyên vào trong một quyển đam mỹ trạch đấu, dựa vào sự tiên tri của cốt truyện, làm bằng hữu với vai chính, đào chân tường của vai chính.
Cuối cùng, tương lai gả cho Hoàng đế, trở thành Hoàng hậu nghịch tập chuyện xưa…
Mà Cố tiểu đệ, hắn đóng một vai ác rất quan trọng trong tiến trình quyển sách!
Không sai, chính là vai ác.
Ở trong sách, Cố tiểu đệ không hề bị đánh gãy chân, mà bị thiên kim Chu gia ỷ vào nữ chủ Huyện lệnh khinh thường, khuất nhục giải trừ hôn nhân của hai nhà.
Sau đó, Cố tiểu đệ không cam tâm, tức giận phấn đấu hết sức khi khoa cử, sau đó tiến vào triều đường làm quan, trở thành thành kẻ địch với nữ chủ.
Đến nỗi Cố Diệp.
Hắn là một thư sinh pháo hôi vô hình được lướt qua, trong tiềm thức của Cố tiểu đệ, hắn chỉ là vị huynh trưởng đã mất sớm.
…