Trong phòng chờ dành riêng của hội sinh viên, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang thay quần áo. Dáng người cao, vai rộng vào eo thon, đuôi mắt hơi xếch lên, hốc mắt sâu và sống mũi cao, vô cùng tuấn tú. Đáng tiếc là người này lại mang vẻ mặt “Tôi đang rất khó chịu”, thật sự có chút phá hỏng hình tượng của mình.
Đột nhiên chiếc vòng tay trên cổ tay rung lên dữ dội, người đàn ông tháo chiếc vòng tay ra đặt lên trên bàn, sau đó click vào giao diện chiếu video, một chàng trai khôi ngô tuấn tú đột nhiên xuất hiện trên màn hình chiếu ba chiều.
“Ồ, tôi vậy mà lại thật có phúc!” Đối phương khen ngợi tỏ vẻ rất khinh thường: “Kỷ thiếu gia của chúng ta không hổ danh là nam vương của trường mà! Dáng người này, cùng với cơ bụng này, quả thực làm cho người ta muốn phạm tội nha!”
Kỷ Nhiên giơ tay mặc chiếc áo thun rộng vào người, vòng eo và cơ bụng săn chắc đột nhiên biến mất, hắn hừ lạnh một tiếng: “Cút đi! Đừng dùng âm thanh ghê tởm đó để nói chuyện với tao, ông đây không phải gay!”
Đối phương đương nhiêu hiểu, ngay lập tức thu lại dáng vẻ vừa rồi của mình sau đó nói: “Nghe nói mày vẫn còn kiên trì muốn tìm Thẩm Nịnh để gây phiền toái?”
Cậu nam sinh đang lấy ván trượt hơi dừng lại một chút, sau đó nói: “Mục Thanh, tao nhớ lúc đó người khóc lóc van xin tao tìm cô ta gây phiền phức để trả thù cho anh trai chính là mày mà?”
“Ha ha!” Mục Thanh cười gượng một tiếng rồi nói: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng làm sao tao biết được Kỷ thiếu gia mày lại làm việc đáng tin cậy như vậy, cư nhiên lại có thể kiên trì lâu như vậy!”
Kỷ Nhiên đập vào cửa sắt một tiếng rồi nói: “Tao nói rồi, tao ghét nhất là loại phụ nữ ham tiền, không có trách nhiệm, một năm thì có tính là cái gì? Chỉ cần cô ta ở dưới tầm mắt của tao thì tao nhất định sẽ không cho cô ta được sống thoải mái!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bạn mình, Mục Thanh khô khan nuốt khan một cái: “Cái đó, thật ra thì lúc đó tao có chút hơi hồ đồ, chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ thật ra tao cũng không biết rõ ràng cho lắm...”
“Ý của mày là sao?” Kỷ Nhiên hung hăng nhìn về phía cậu nam sinh bằng ánh mắt hình viên đạn: “Ý của mày nói chính là năm đó còn có uẩn khúc nào khác, mà mày lại không biết chuyện đó nhưng lại muốn tao đi gây khó dễ cho cô ta?”
Mục Thanh bị dọa lập tức xua tay nói: “Không có, không có, ý tao không phải như vậy!”
Sau đó cậu ta nghĩ đến anh trai Mục Bạch của mình, giọng điệu ngay lập tức có chút ỉu xìu: “Còn không phải là do anh trai tao đã biết chuyện này sao? Đêm qua anh ấy đã mắng tao một trận, còn nói rằng nếu như còn dám gây khó dễ Thẩm Nịnh nữa thì anh ấy sẽ không để cho tao yên! Mày còn không biết anh trai tao sao? Ngày thường anh ấy là người lịch sự văn minh, dáng vẻ trông rất dễ bị bắt nạt, nhưng một khi đã tức giận lên rồi thì toàn bộ cả gia đình họ Mục trừ cha tao ra thì ai cũng đều phải run sợ trước anh ấy. Bây giờ anh ấy đã nói như vậy rồi, sao tao dám tiếp tục được nữa!”
“Lại nói không phải là Mục Bạch đá Thẩm Nịnh sao?” Kỷ Nhiên cười lạnh một tiếng, cầm ván trượt vào tay sau đó nói: “Hơn nữa, từ khi nào mà tao trở thành người hầu cho gia đình họ Mục của mày vậy? Mày nói tao tìm người để gây khó dễ tao liền tìm, mày nói tao dừng thì tao phải dừng sao?”