Thẩm Như Ý nhẹ nhàng nói: “Không bằng anh mang cô bé lại đây, để cô ấy chơi ở gần đây, anh làm việc nhiều lúc không rảnh để ý, thì em cùng với mấy nữ thanh niên trí thức khác cũng có thể để ý giúp.”
Quý Nhược Tùng chần chừ một lát, nhưng Thẩm Như Ý đã biết được mấy tình tiết của anh ở trong nguyên tác, tự xưng là vô cùng hiểu anh, liền nói trước một bước: “Anh đừng cảm thấy em có ý đồ gì với nhà anh... Anh đừng phủ nhận, em đã nhìn ra rồi! Nhưng em với bà nội em không phải cùng một người.”
Ánh mắt cô trong veo, giọng nói lại thành khẩn, Quý Nhược Tùng hơi lúng túng, có lẽ, cô thật sự hiền lành, không lỡ nhìn Xảo Vân
“Tuy rằng em không có ý đồ gì với nhà anh, nhưng có ý đồ khác.”
Thẩm Như Ý nói xong lại chớp mắt, rồi xoay người rời đi.
Quý Nhược Tùng sửng sốt một lát, mới suy nghĩ cẩn thận lại lời cô vừa nói.
Không ý đồ với nhà anh, nhưng có ý đồ khác, vậy còn không phải là...
Vẻ mặt của Quý Nhược Tùng kiểu suýt chút nữa không kiềm được, mà lúc này Thẩm Như Ý đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, làm Quý Nhược Tùng đang thất thần nhìn bóng dáng yểu điệu của cô trở tay không kịp.
Cô còn chạy chậm hai bước lại, ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Nghe nói tối hôm qua Triệu Kỳ đưa cơm cho anh, anh đã ăn chưa?”
Một gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn đột nhiên ngó qua, Quý Nhược Tùng không nhịn được lui ra phía sau hai bước, suýt chút nữa bị vấp cỏ mà ngã, “Không, không ăn…”
Thẩm Như Ý cười giảo hoạt, “Vậy là tốt rồi, tuy rằng nói là cạnh tranh công bằng, nhưng mà sao...”
Lời cô còn chưa nói xong, chỉ cười một cái, lộ ra hàm răng trắng nõn, lại quay đầu đi về phía ruộng.
Triệu Kỳ ở phía xa nhìn hành động thân mật của hai người thân mật, lại nhìn bộ dáng hoảng hốt của Quý Nhược Tùng, rồi nhìn vẻ Thẩm Như Ý tình yêu phơi phới quay trở về, chỉ cảm thấy phổi hít phải khí độc!
Cô ta thật sự không biết một con nhỏ quê mùa như Thẩm Như Ý, sao có thể có được làn da trắng nõn còn vẻ đáng yêu như thế, đặc biệt là dáng người của cô cũng quá quyến rũ! Người nông thôn bình thường ăn cơm còn không đủ no gầy gầy đen đen, vì sao cô thì lại không giống như thế!
“Hừ, Triệu Kỳ, cô xem cô tức giận đến mức mặt đen lại kìa, điều kiện bản thân không tốt chính là xuất phát từ chính cô, đừng làm ra dáng vẻ ma quỷ này mỗi ngày nữa."
Chu Tiểu Hàn rất là coi thường bộ dạng kia của Triệu Kỳ, thẳng thắn nói thẳng.
“Cô biết cái gì!"
Cô ta nói xong, cuối cùng phẫn hận liếc mắt nhìn Thẩm Như Ý một cái, quay đầu đi làm công việc của mình.
Chu Tiểu Hàn phi một tiếng, “Suốt ngày cảm thấy cái này không hiểu cái kia không hiểu, chỉ cô là hiểu. Còn tự xưng là đọc sách nhiều hơn người khác, không phải là không có nội hàm liếc mắt một cái liền coi trọng túi da của người ta, lại sợ thành phần gia đình người ta không tốt liên lụy tới bản thân, cô chỉ dám lén lút đi đưa cơm cho người ta vào ban đêm còn gì."
Thẩm Như Ý vừa trở về liền nghe được lời Chu Tiểu Hàn nói, cảm thán may mà Triệu Kỳ không nghe thấy mấy câu này, bằng không hai người sẽ trực tiếp đánh nhau mất.
“Sao hai cậu lại dính lấy nhau vậy?”
Miệng Chu Tiểu Hàn đã sắp bĩu tới bầu trời, “Cũng không phải cậu không biết tớ không quen nhìn Triệu Kỳ như vậy. Cô ta cứ giống như rắn độc, hàng ngày mai phục trong góc âm u nhìn lén, không chừng ngày nào đó lại cắn cậu một cái ý!”
Thẩm Như Ý bật cười.
Bên này mọi người làm việc khí thế ngất trời, nhưng có người lại ỷ vào thân phận đặc thù không hề thành thật.
Tưởng Hồng ở trong nhà suy nghĩ một ngày.
Một ngày trước rõ ràng còn đang tốt đẹp, trên đường đi qua nhà lão Lý bà ta cùng mẹ bà ta còn vào bên trong chào hỏi một chút, lại xác nhận chuyệnn cưới xin này xong xuôi rồi mới rời đi. Nhưng sáng sớm nay lão Lý tới tính từ hôn, lại còn mắng chửi không thèm giải thích, nói cái gì mà “Các người chính là muốn hại tôi” “May mắn hiện tại tôi đã biết".